Trong phòng bao, chủ nhiệm Triệu chỉ vào mấy vị khách, giới thiệu cho Kiều Kiến Quốc và Tiểu Trương: “Nào, Kiến Quốc, Tiểu Trương, đây là chị Lưu, bên thu mua của tiệm cơm Trứng Muối, đây là giám đốc Lý…”
Kiều Kiến Quốc cười tươi như ông già tám mươi vừa có được cặp con trai sinh đôi, ánh mắt nhìn mấy vị khách hàng phải gọi là dịu dàng như nước.
Liếc mắt một vòng, mẹ nó chứ, toàn là tiền không! Trong đầu, một Kiều Kiến Quốc phiên bản tí hon đã bắt đầu đếm tiền: “Ba mươi, bốn mươi, năm mươi, tui~, sáu mươi, tám mươi, chín mươi…”
“Đây là cậu Kiến Quốc bên phòng tiêu thụ của xưởng rượu chúng ta, còn đây là Tiểu Trương.”
Chủ nhiệm Triệu vừa dứt lời, Kiều Kiến Quốc lập tức xách bình rượu lên, khom lưng rót cho các vị.
“Ui chao, các vị đều là rồng phượng giữa loài người cả! Được ngồi chung bàn ăn cơm với các lãnh đạo, Kiều Kiến Quốc tôi đây thật sự là tam sinh hữu hạnh! Tới tới tới, đây là sản phẩm mới mà xưởng rượu chúng tôi vừa nghiên cứu phát triển, các lãnh đạo kiến thức sâu rộng, xin nếm thử rồi đ.á.n.h giá giúp. Nếu có thể cho chúng tôi vài ý kiến quý báu, xưởng rượu chúng tôi vô cùng cảm kích…”
Tuy màn trình diễn của Kiều Kiến Quốc có hơi lố, nhưng được cái chân thành! Nụ cười kia phải gọi là còn cưng nựng hơn cả nhìn vợ, còn cung kính hơn cả nhìn cha.
Chị Lưu thu mua là một phụ nữ trung niên, thấy Kiều Kiến Quốc cúi đầu khom lưng định rót rượu cho mình, chị ta liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004544/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.