Bà Trì khóc lóc kể lể một hồi, đừng nói ông Trì tức đến nỗi tay cầm điếu t.h.u.ố.c cũng run, ngay cả Trì Bính Khâm cũng không chịu nổi.
“Vô pháp vô thiên, đúng là vô pháp vô thiên. Xã hội cũ cũng không ai hành hạ con dâu như vậy. Bọn họ căn bản không coi Tố Trân là người.”
“Đây là tưởng nhà họ Trì c.h.ế.t hết rồi, không ai chống lưng cho Tố Trân à.”
Ông Trì rít một hơi t.h.u.ố.c thật sâu, nhả khói ra rồi mới nói: “Giờ mày đã biết tình cảnh của Tố Trân rồi, mày còn trách chúng ta lo cho nó không?”
“Nếu nhà mẹ đẻ chúng ta cũng bỏ mặc, em gái mày còn đường sống không?”
“Dù nó không nghe lời, nó cũng là m.á.u mủ nhà chúng ta.”
Trì Bính Khâm siết chặt nắm đấm: “Ba, chúng ta không thể nuốt cục tức này được. Ba nói đi, phải làm thế nào?”
Thấy bố không nói gì, Trì Bính Khâm đứng lên: “Bọn họ không coi Tố Trân là người, thì cũng đừng mong chúng ta coi họ là người. Gọi luôn chú út với cậu qua, đến thẳng thôn Cao Thạch, đ.á.n.h c.h.ế.t thằng súc sinh Trần Văn Đức kia!”
Ông Trì nhíu mày: “Mày có thể điềm đạm một chút không? Đụng chuyện gì cũng la la hét hét.” Nói rồi ông dập tắt tàn thuốc: “Bây giờ quan trọng nhất là ý của Tố Trân. Nếu nó còn cố chấp mê muội, chúng ta cũng không cần xen vào nữa, muốn ra sao thì ra. Đối với nó, chúng ta coi như đã tận tình tận nghĩa.”
“Vợ mày tuy nói khó nghe, nhưng có một câu nó nói không sai, con đường này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004537/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.