Bà Trì tức điên lên, chỉ vào mặt Thạch Anh: “Mày nói ai tai họa người khác? Mày nói ai?”
Thạch Anh đứng phắt dậy: “Tuổi chưa già mà tai đã điếc rồi à? Tôi nói ai bà không nghe thấy sao? Con gái cưng của bà tai họa nhà người ta, còn nhà bà thì tai họa tôi đây này!!”
“Tôi vất vả khổ sở đứng quầy ở Cửa hàng Mậu dịch cả ngày, kiếm về chút tiền mồ hôi nước mắt đều trợ cấp cho ai hết hả?”
“Người là nó sống c.h.ế.t đòi gả, cản cũng không được. Nó mà có cốt khí, thì dù nhà họ Trần có là đống phân, nó cũng phải nuốt xuống.”
“Cứ dăm bữa nửa tháng lại lôi kéo người nhà mẹ đẻ đi gây sự là có ý gì?”
“Nó không muốn sống yên, thì chúng ta cũng đừng hòng sống yên đúng không?”
“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, các người cứ trong ngoài không phân biệt thế này, cái nhà này sớm muộn cũng tan. Tôi với Bính Khâm ra ngoài ở riêng, các người muốn làm trâu làm ngựa cho Trì Tố Trân thì tự đi mà làm, đừng kéo chúng tôi vào.”
“Choang!” Cái chén rượu nhỏ trong tay ông Trì vỡ tan trên mặt đất. “Đủ rồi, câm hết miệng cho tao! Muốn ở thì ở, không ở được thì cút!!”
“Oa ~”, Tiểu Bảo bị dọa, khóc ré lên. Lời này ông Trì gầm lên với con trai. Nhưng Thạch Anh biết, đây là nhắm vào mình. Cô ta sầm mặt không thèm giải thích, kéo Tiểu Bảo đi thẳng.
“Đi nào Tiểu Bảo, theo mẹ về nhà ông bà ngoại. Nhà họ Trì không cần con, nhưng ông bà ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004536/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.