Kiều Giang Tâm ngồi ở quầy thu ngân đếm ngày, Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên đã rời đi một tuần.
Lúc anh đi có nói, sớm nhất là một tuần sẽ về, trễ nhất cũng không quá mười ngày.
Bắt đầu từ hôm nay, Kiều Giang Tâm lại theo bản năng ngóng nhìn ra cửa.
Quả Đào và Lưu A Hà đều là người siêng năng, nhanh nhẹn. Hiện tại Kiều Giang Tâm đã không còn bận rộn như trước, chỉ cần khách không đến dồn dập, cô đều có thể nghỉ ngơi một lát.
Quả Đào quả thật rất biết nhìn ý tứ, có lẽ cũng là muốn tranh thủ biểu hiện. Khách đến thì đón tiếp, khách đi thì dọn bàn, đều không cần ai phải nhắc.
Vừa mới thu dọn bát đũa trên bàn, lau sạch cái bàn, cô bé liền thấy ngoài cửa có một bà lão lưng còng đang nhìn quanh. Bà không bước vào, cũng không rời đi, cứ thế nghển cổ nhìn vào bên trong tiệm.
Quả Đào nhiệt tình bước ra.
“Bà ơi, bà muốn ăn gì ạ?”
Bà lão có vẻ câu nệ, vội xua tay: “Không ăn, không ăn, ăn không nổi đâu, hì hì.”
Nói xong, bà nở nụ cười lấy lòng với Quả Đào: “Tiệm của các cháu làm ăn tốt quá nhỉ. Bà chủ của các cháu có ở đây không?”
Quả Đào sững lại một chút: “Bà ơi, bà có chuyện gì không ạ?”
Bà lão lại nói với vẻ nịnh nọt: “Chúng ta là người trên núi, tổ tiên sống bằng nghề lấy mật ong rừng. Thằng con cả nhà ta dạo trước vì lấy mật ong mà bị ngã gãy chân, trong nhà cũng không có tiền, nên ta muốn đem số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004486/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.