Rẽ vào một con hẻm, Ali hỏi: “Chị Thái, chị định qua chỗ anh ta bây giờ à? Trễ thế này rồi, có cần em đi cùng không?”
Thái Tiểu Huệ xua tay: “Em về nhà đi. Nhanh về làm bài tập rồi đi ngủ, trẻ con trẻ nít.”
Ali bĩu môi không phục: “Chị cũng chỉ hơn em có sáu tuổi thôi.”
Bên trong một nhà kho cũ nát chất đầy ván gỗ, Kiều Kiến Quốc nằm thoi thóp trên đống rơm, nửa thân mình dựa vẹo vào tấm ván.
Nghe thấy tiếng chuông xe đạp loảng xoảng và tiếng nói chuyện văng vẳng từ xa vọng lại, hắn mơ mơ màng màng.
Thái Tiểu Huệ bật đèn pin đi vào, miệng gọi: “Giật Bánh Bao? Này Giật Bánh Bao, còn sống không đấy?”
Kiều Kiến Quốc giọng khàn khàn, yếu ớt nói: “Cô đừng gọi tôi là Giật Bánh Bao nữa được không, tôi có tên mà.”
Thái Tiểu Huệ đi vào, rọi đèn pin vào mặt Kiều Kiến Quốc.
Kiều Kiến Quốc bị ánh đèn pin làm chói mắt, giơ tay lên che.
“Thế anh tên gì?”, Thái Tiểu Huệ dời đèn pin đi chỗ khác.
“Tôi tên Kiều Kiến Quốc.”
“Chà, đã lưu lạc đến mức ra đường giật bánh bao mà còn ‘Kiến Quốc’ (*Xây dựng đất nước). Tôi thấy anh nên đổi tên là ‘Thấy Ăn Sáng Mắt’ thì hơn.”
Thấy đối phương không đáp lại, Thái Tiểu Huệ lại hỏi: “Đỡ chút nào chưa?”
Kiều Kiến Quốc lí nhí: “Đỡ hơn rồi. Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Nè, cơm tối của anh đây, vẫn còn hơi ấm. Ăn nhanh đi. À, đây là nước.”
Thái Tiểu Huệ ngồi xổm trước mặt Kiều Kiến Quốc, đưa cho hắn túi cơm thừa canh cặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004485/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.