Đường Hương Ngọc đưa Trì Tố Trân đang mắt đỏ hoe về nhà mình.
Trì Tố Trân càng khóc càng tủi thân, nghĩ đến những lời Trần Văn Đức quát mắng mình, nghĩ đến ánh mắt trách móc, thất vọng của hắn, cô cảm thấy đau lòng đến không thở nổi.
Đã từng, cô cho rằng chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau là có thể vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra không phải vậy. Tình yêu là cái thá gì chứ? Mới chưa đầy nửa năm, cô đã hối hận rồi. Lẽ ra cô nên nghe lời bố mẹ, nên tìm một người đàn ông có công việc ổn định trong thành phố.
Tài tử khoa Văn thì có ích gì? Hắn không thể phụ cô làm việc, không thể nuôi nổi cô, cũng không thể kiếm về cho gia đình thịt cá hay bột mì trắng.
Đã từng cô ngưỡng mộ tài hoa văn học của Trần Văn Đức bao nhiêu, thì bây giờ, khi đối mặt với cuộc sống, cô mới phát hiện ra, mấy thứ đó chẳng đáng một đồng.
Đường Hương Ngọc vắt khăn lông lau mặt cho Trì Tố Trân. Bà ta cũng không phải người nhẫn tâm, nghĩ đến mình cũng từng làm dâu mà khổ sở, nên cũng tốt bụng khuyên nhủ:
"Tố Trân à, ngày thường cháu đừng có đối đầu với mẹ chồng cháu làm gì. Tính bà ấy vốn nhiều lời, nói năng cũng khắc nghiệt. Cháu lại là bậc con cháu, đã định sẵn là phải chịu lép vế hơn bà ấy rồi, cháu mà tranh cãi với bà ấy thì chỉ có tự rước khổ vào thân thôi. Cháu cũng đừng trách Văn Đức, cháu mà gây sự với Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004472/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.