Cố Vân Châu hoàn toàn phớt lờ lời van xin của Vương Lạc, nhanh chóng nhặt đồ đạc của mình vứt bừa vào túi hành lý.
Vương Lạc sợ hãi, vội lao tới giằng lấy cái túi của cậu.
"Vân Châu, con làm gì vậy, con nhất định phải làm khó mẹ như vậy sao? Mẹ là mẹ của con mà ~"
Cố Hồng Bân vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào trên lầu, vội vàng chạy lên xem.
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy hai mẹ con đang giằng co, ông ta sầm mặt hỏi.
Vương Lạc như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Hồng Bân, ông mau nói nó đi, nó lại đòi đi kìa, hu hu hu, lúc này mà nó đi thì con biết ăn nói sao với bố đây, nó cố tình làm con khó xử mà ~"
Tim Cố Hồng Bân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cái gì mà gọi là làm Vương Lạc khó xử, chẳng lẽ ông thì không khó xử chắc? Lần trước nó bỏ đi vào đêm ba mươi Tết, ông đã bị ông cụ chỉ thẳng vào mũi mắng. Trong khu gia thuộc, giữa các đồng đội chiến hữu, bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng ông, đ.â.m chọc sau lưng ông.
Ông ta cũng không ngờ rằng, thằng con út này đã ra nông nỗi này rồi mà quan hệ trong quân ngũ vẫn rất tốt.
Ngay cả cấp trên của mình cũng bất bình thay nó, nói kháy mình, thậm chí Biển Mây còn vì chuyện này mà bị cô lập trong doanh trại.
Bây giờ sóng gió vừa mới qua đi, tình hình vừa mới tốt lên một chút, lại đến nữa...
Tưởng tượng đến tình cảnh sắp tới, mặt Cố Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004466/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.