“Tố Trân à, nếu con đã bảo mẹ nói thẳng, thì mẹ nói thẳng nhé, lỡ có gì không phải, con cũng đừng giận.” Xa Kim Mai từ từ dồn ép.
Trì Tố Trân gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ nói đi ạ, con không giận đâu.”
Xa Kim Mai nói: “Trước khi con xuất giá, ông bà thông gia chẳng phải đã nói cho con của hồi môn một trăm đồng tiền dằn túi sao?”
Nụ cười của Trì Tố Trân cứng đờ, vẻ mặt mất tự nhiên: “Vâng... vâng, dạ đúng ạ.”
Xa Kim Mai nói giọng thấm thía: “Mẹ coi con như con gái ruột, nên cũng không vòng vo với con.
Cái khoản nợ của nhà mình, suy cho cùng cũng là vì con với Văn Đức kết hôn mà ra. Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, cái nhà này sau này phải trông cậy vào bọn trẻ các con.
Cứ để nợ kéo dài mãi cũng không phải cách, sớm muộn gì cũng phải trả. Con xem, đều là người một nhà, mẹ cũng không nói với con lời khách sáo.
Nếu con sẵn tiền, thì khoản nợ này của nhà mình, có phải là nên trả cho người ta trước không? Nếu không bọn mẹ gặp người ta, lưng cũng không thẳng lên nổi.”
Trì Tố Trân cúi đầu lùa cơm.
Xa Kim Mai thấy cô không lên tiếng, giọng điệu cũng nặng thêm vài phần:
“Bọn mẹ thì sao cũng được, bố mẹ cũng già rồi, mất mặt hay không cũng chẳng sao. Nhưng Văn Đức thì khác, Văn Đức là người có ăn có học, cứ để nợ nần bên ngoài bị người ta dị nghị cũng không hay ho gì.”
Trần Văn Đức thấy Xa Kim Mai lôi mình vào, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004451/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.