“Giang Tâm, mau tới.”, Lưu A Phương đứng ở cửa hướng tới Kiều Giang Tâm vẫy tay.
“Mẹ, làm sao vậy?”, Kiều Giang Tâm hỏi.
Lưu A Phương đúng là "người gặp hỷ sự tinh thần sảng khoái", mặt mày hớn hở.
Lưu nhị tỷ đứng bên người nàng hướng tới Kiều Giang Tâm nói, “Chị dâu cả của cháu đang làm cơm, chúng ta đi trước sang nhà cậu hai cháu uống trà, đợi lát nữa quay lại.”
Khi nói chuyện, Kiều Hữu Tài đã xách đồ lễ chúc Tết ra tới, Lưu Thiết La chắp tay sau lưng theo ở phía sau.
Nhà cậu hai Lưu Quốc Hoa ở tại đuôi thôn. Lưu Thiết La vừa đi vừa nói về hai đứa cháu trai nhỏ nhà Lưu Quốc Hoa, vừa nghịch ngợm, vừa đáng yêu, y như khỉ con.
Kiều Giang Tâm cười nói, “Vậy mợ hai một mình trông nhiều con cháu thế, còn phải lo trong lo ngoài, chắc là mệt lắm ạ?”
Lưu Thiết La có điểm kinh ngạc, “Mệt gì chứ? Trẻ con thì cần gì quản? Trẻ con trong thôn này đứa nào chẳng tự lớn. Ăn cơm thì gọi chúng nó về là được, ngủ thì chúng nó tự biết đi ngủ, tối đến múc cho chúng nó chậu nước rửa mặt rửa chân, toàn là chuyện tiện tay cả mà?”
Kiều Giang Tâm sửng sốt một chút, nàng quên mất, hiện tại là thập niên 80, không phải kiếp trước của nàng.
Đời sau cha mẹ sẽ đem hết toàn lực chiếu cố con cái, cho nên con cái vĩnh viễn đòi hỏi càng nhiều, cha mẹ vì thỏa mãn con cái, liền càng mệt. Mà trẻ con thời nay, cơ bản đều là "nuôi thả".
Giống như cha mẹ đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004410/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.