"Anh Cố? Mọi người không phải về Tế Châu ăn Tết sao?", giọng Kiều Giang Tâm xen lẫn vui mừng.
Cố Vân Châu chưa kịp nói, sau lưng anh đã ló ra một cái đầu được quấn mũ và khăn len kín mít.
"Giang Tâm ~, chúc mừng năm mới ~"
Kiều Giang Tâm mắt sáng lên, bước nhanh về phía hai người: "Chị Hân Nghiên, chúc mừng năm mới. Chị cũng về à?"
"Hì hì ~, òa ~", Lưu Hân Nghiên lao tới ôm chầm lấy Kiều Giang Tâm.
"Chị về, em không vui à? Mới đi có một tuần mà chị đã nhớ em rồi."
Kiều Giang Tâm vỗ một cái vào lưng Lưu Hân Nghiên: "Chị nhớ em, hay là nhớ đồ ăn em làm?"
Lưu Hân Nghiên như đoán trước được hành động của Kiều Giang Tâm, vội cúi người né 'tay gấu' của cô, rồi bốc một nắm tuyết dưới đất đuổi theo Kiều Giang Tâm: "Nhớ em, nhớ em ~"
Gặp nhau chưa được một phút, hai người đã hất tuyết vào nhau, tiếng cười trong như chuông bạc hòa lẫn với tiếng pháo nổ đây đó, náo nhiệt vô cùng.
Bành Chí Hoa nghe tiếng cười bên ngoài, ngái ngủ đi ra sân, đứng bên cạnh Cố Vân Châu: "Hai người không buồn ngủ à?"
Cố Vân Châu mỉm cười: "Không vội lúc này."
Bành Chí Hoa quay đầu nhìn Lưu Hân Nghiên đang nô đùa với Kiều Giang Tâm, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
"Chẳng trách anh với Hân Nghiên đêm Ba mươi cũng đòi về. Từ lúc chú Lưu mất, tôi ít khi thấy nó cười vui vẻ như vậy."
Mùng một Tết, vì có Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên trở về, phía bắc thôn náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004400/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.