"Không thể giúp kẻ địch đối phó với chính mình... Phải tự cứu mình vạn vạn nghìn nghìn lần... Mọi bước đường cùng đều ẩn chứa lối rẽ bất ngờ..."
Cố Vân Châu thầm nhẩm lại những lời của Kiều Giang Tâm.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong đôi mắt trống rỗng của anh đã có thêm một chút cảm xúc.
Buổi tối ăn cơm xong, Kiều Hữu Phúc làm theo lời bác sĩ dặn, dùng t.h.u.ố.c bột pha nước gội đầu.
Kiều Giang Tâm cầm chai povidone, dùng tăm bông giúp đại bá sát trùng.
"Giang Tâm ơi, t.h.u.ố.c có tác dụng thật. Ta thấy dễ chịu nhiều lắm, cả cái đầu nhẹ bẫng."
Giọng Kiều Hữu Phúc có chút kích động. Bị căn bệnh này hành hạ bao nhiêu năm, giây phút khoan khoái này khiến ông vô cùng hưởng thụ.
Kiều Giang Tâm thấy sống mũi cay cay: "Thế thì bác càng phải nghe lời bác sĩ, uống t.h.u.ố.c đều đặn, kiêng khem, nghỉ ngơi đúng giờ, giữ vệ sinh, đừng có gãi.
Sau này sẽ còn tốt hơn nữa. Chờ nó xẹp xuống rồi, bác lại như người bình thường thôi."
Kiều Hữu Phúc "Ừ" một tiếng, mắt ánh lên hy vọng: "Ta nhất định chú ý, ta nhớ kỹ rồi. Chỉ cần khỏi bệnh, đừng nói trời nóng, kể cả mùa đông rét cắt da cắt thịt, ta cũng kiêng khem đầy đủ."
Kiều Giang Tâm bôi t.h.u.ố.c xong, vặn chặt nắp chai, nói sang chuyện khác.
"Đại bá, ban ngày bác đi cùng con vào thành phố, bác cũng biết con có bao nhiêu tiền rồi. Bác xem... chuyện của thím Tần ở Hứa gia động, bác có muốn sang đó một chuyến không?"
Bờ vai Kiều Hữu Phúc chùng xuống, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004336/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.