Ngoài sân, hai anh em Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài bàn bạc xem lát nữa nên nói với Kiều Cửu Vượng thế nào: "Em Hai à, cùng lắm thì chúng ta chỉ lấy phần đất theo nhân khẩu của mình, với cái nhà mình đang ở. Nhà cửa còn lại thì tùy tiện chia một ít. Lương thực năm nay, tiền bạc... nếu bà Lôi không chịu đưa ra thì thôi..."
Trong phòng, Lôi Hồng Hoa cũng đang khóc lóc, móc hết tim gan ra với Kiều Cửu Vượng: "Tôi làm tất cả những điều này là vì cái gì chứ? Sao trong mắt các người tôi lại thành người xấu xa như vậy? Nếu tôi thật sự có ý xấu, Hữu Phúc với Hữu Tài có thể lớn được từng này không?"
"Đúng là mấy năm nay tôi có thiên vị con mình đẻ, nhưng Hữu Phúc với Hữu Tài lớn hơn Kiến Hoa, Kiến Quốc cả chục tuổi. Tình hình trong nhà ông cũng biết, một ngày nhặt được hai quả trứng, Kiến Hoa, Kiến Quốc còn đang tuổi ăn tuổi lớn, còn phải đi học, chẳng lẽ Hữu Phúc, Hữu Tài còn muốn tranh miếng ăn này với các em?"
"Nhà nào mà anh chị lớn không nhường em út? Tôi biết Hữu Phúc vẫn giận tôi chuyện mối lái năm ngoái. Nhưng tôi làm thế cũng là vì cái nhà này, huhu~"
"Kiến Quốc tính tình ham chơi, học không thành, làm ruộng cũng không xong. Tôi lo cho nó đến tối ngủ không yên. Tôi không phải nghĩ nó phải có tiền đồ, để còn giúp đỡ các anh, giúp đỡ cái nhà này à? Ai ngờ nó lại không có chí tiến thủ như vậy, huhu~"
"Còn Kiến Hoa nữa, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004266/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.