''Tên cô là gì? Bao nhiêu tuổi?''
Em tên An Vân Tây, hai mươi hai tuổi sinh viên năm cuối.
''Cố Ngôn chìm vào suy nghĩ, đêm nay nếu không có cô ấy chắc mình đã chết rồi .''
''Cô ấy đã cứu mình mà mình lại xâm phạm cô ấy.''
''Cố Ngôn là người đặt trách nhiệm lên hàng đầu.''
''Anh vẫn nhớ là lúc xâm hại cô anh hứa sẽ chịu trách nhiệm.''
Nhưng nhìn Vân Tây đáng thương trước mặt.
Do dự một lúc, anh câu mày nói '' tôi sẽ chịu trách nhiệm nhưng tôi cần thời gian.''
Anh đưa cô một tấm danh thiếp, '' Tên tôi là Cố Ngôn, tôi sẽ liên lạc với cô sao khi tôi giải quyết xong vấn đề.''
''Dù sao anh và San mới đăng ký kết hôn vào sáng này nên cũng cần một khoảng thời gian để giải quyết.''
''Anh không cần quan tâm ... Anh...''
An Vân Tây cúi đầu giả vờ khóc nhẹ.
''Em... Emm biết anh không cố ý mà...''
An Vân Tây nhìn xuống tấm danh thiếp trên tay, giám đốc điều hành công ty R&S, Cố Ngôn.
Một nụ cười tự mãn trên khoé miệng cô mà không ai có thể nhìn thấy.
Bạch Ngọc San đang trong một tâm trạng tồi tệ.
Đêm qua cô đã cứu và trao thân cho người đàn ông xa lạ. Cô vội vàng trở về kí túc xá tắm một lúc lâu, trên cơ thể cô đầy những vế đỏ chi chít nhau.
Sáng nay, cô vội đến cô nhi viện vì chuyện cứu người tối qua mà cô đã không đến.
Cô lớn lên trong trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-sai-lam/3076266/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.