Cố Lâm Hàn quay người ôm lấy Vu Tịch, nhìn xem cô gái này, dính người đến như vậy, giống như một chú mèo con buồn ngủ, để cho người ta vô cùng bất đắc dĩ.
Đôi khi, bị cô ôm như vậy, động cũng không dám động một cái.
Anh nói: “Thôi, ăn cơm trước đã.”
“Hừ, anh thật ấm, không muốn động đậy.”
Cố Lâm Hàn mỉm cười, ôm Vu Tịch.
Vu Tịch cảm thấy minh bị nhấc lên không trung, cười ha ha, hai chân của cô vòng chặt eo của cố Lâm Hàn.
Hai tay cũng ôm lấy cổ anh, cả người treo hết lên trên người đối
diện, cứ như vậy nhìn anh.
Cố Lâm Hàn rất khỏe, chính vì thế, hô hấp cũng không có chút nào rối loạn.
Vu Tịch thở dài, lợi thế của việc kiếm được một người chồng cường tráng có lẽ nằm ờ đây.
Thời điểm vô duyên vò cớ treo tung tăng trên người anh như vậy, trong lòng vô cùng an tâm, không cần lo lắng bản thân sẽ bị rơi xuống đât.
Ôm kiểu này cũng rất thoải mái, giống như một con lười, đặc biệt
là mùi hương xung quanh anh, càng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, giống như cảm giác mùa đông lười biếng, phơi mình dưới nắng vậy.
“Ha ha ha, vui quá, em không muốn xuống nữa.”
Cố Lâm Hàn nhìn người phụ nữ này y hệt một đứa trẻ.
Anh rốt cuộc là có vợ hay là có con vậy?
“Vui, không xuống nữa, cứ ôm như thế này? Không án cơm à?”
“Không ăn, có anh mới muốn ăn cơm, ăn anh ngon hơn.”
Cô cố ý ở bên tai anh, thực sự giống như một con mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1070019/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.