Cố Lâm Hàn ngay lập tức nhìn thấu những gi cô ấy đang nghĩ,
bước tới nói: “Có chuyên gì vậy.”
Vu Tịch nhếch miệng: “Hai văn phòng này cách nhau thật gần…”
Cố Lâm Hàn nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Anh ôm Vu Tịch, tiến tới trước mặt cô.
Vu Tịch khịt mũi quay đầu đi.
“Vu Tịch …” Anh bước tới.
Vu Tịch càng né tránh.
cố Lâm Hàn nắm lấy cánh tay cô, cô cũng hất văng ra.
“Cô ấy vừa bàn giao công việc vài ngày, nói chuyện cũng không được mấy câu.”
“ò, chưa chắc, đã muốn gặp, có làm cái gì cũng gặp .” Vu Tịch quay đầu lại nói: “Còn Lâm Hàn, Lâm Hàn… xưng hô thân thiết như vậy, đến em cũng còn chưa kêu anh như vậy!”
II II
cố Lâm Hàn nói: “Vậy thi em cũng có thể gọi anh là Lâm Hàn.”
Vu Tịch nói: “Anh vậy mà để cho em gọi giống cô ta?”
II II • • •
“Vậy em nói xem, em muốn gọi là gì?”
Cố Lâm Hàn bất đắc dĩ nhìn sang.
Cưới phải một cô gái thật lắm chuyện.
Vu Tịch quay đầu, suy nghĩ một chút, nói, “Em muốn gọi anh bằng một cái tên độc nhất vô nhị.”
Cái gì?
“Cẩu Thặng thế nào.”
???
Vu Tịch lại nói, “ Chính là, đồ ăn chó ăn còn thừa, ý tứ là nói, anh chính là người khác ăn để thừa lại cho em.”
II II
cố Lâm Hàn nắm lấy Vu Tịch: “Anh thấy em không muốn sống nữa.”
Người phụ nữ này, một bên mãng
anh, một bên âm thầm mắng Hứa Khả là chó.
Là ai phải ăn thức ăn thừa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1070018/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.