Cô nhìn cố Lâm Hàn ở một bên.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới mà…
Vu Tịch cúi đầu, nghĩ, ở trước mặt mẹ của người ta nói thẳng không thích cũng không
tốt lẳm.
“Cái này, cháu, cháu, không xứng với cố Lâm Hàn, cháu chỉ ià một người không học vấn không nghề nghiệp, cái gì cũng đều không hiểu, học tập cũng đặc biệt kém, ỏ’ bên ngoài là đứa bé hư chỉ biểt gây chuyện, cháu thật sự, không xứng với cố Lãm Hàn……”
Thư Nhã vừa nghe xong, vẻ mặt đau lòng.
“Trời ơi, bác gái nhìn tháy cũng không phải là như vậy, cháu nào có cái gì không học vấn không nghề nghiệp, cái gì cũng không hiểu, cháu gây chuyện, cháu cũng tùy tiện gây chuyện, nhà họ cố chúng ta, không thiếu nhất chính là những đứa trẻ hay gây chuyện, cháu nhìn xem, cháu rất hiểu chuyện, còn cố ý nói chính mình không xứng với Lâm Hàn, bác đều biết, cháu đây là để ý mặt mũi của ta, cháu mới nói như thế, Tiểu Tịch, cháu đừng để ý vài thứ kia, cháu chỉ cần nói, cháu đối với Lâm Hàn, một chút ý tứ cũng không có sao?”
Vu Tịch sửng sốt, lại lần nữa nhìn chằm chằm về phía cố Lâm Hàn ngồi một bên.
Nhưng mà……
Cố Lâm Hàn cũng đi theo nhìn lại đây.
Anh lúc này, thật sự là tò mò.
Cô sẽ trả lời vấn đề này như thế nào?
Không thích?
vẫn là có chút, thích?
Vu Tịch nuốt nước miếng xuốn…
“Cháu cảm thấy…..”
Ánh mắt của mọi người, đều tập trung lại đây, nhìn Vu Tịch.
“Cũng không phải hoàn toàn không thích.”
Cô thật sự muốn khóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069821/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.