Bác sĩ bên kia vừa nghe thấy trong nhà có chuyện lớn, lập tức, bác sĩ đã vọt lại đây.
Thư Nhã nhìn đến người tới, mới buông ra Vu Tịch, cứ như là sợ cô chạy mất vậy.
Không biết nói cái gì với bác sĩ ở chỗ kia, bác sĩ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Vu Tịch.
Vu Tịch lúc này chỉ nghĩ né tránh, nhưng mà…..
Bác sĩ đã đi tới.
“Cái kia, cô gái này, cháu ngồi đi, để tôi kiểm tra cho cô một chút.”
“Bác sĩ….Bác sĩ cũng không đem công
cụ gì, làm sao mà kiểm tra cho tôi được…”
“Hắc hắc, tôi biết bắt mạch mà.”
Vu Tịch nhìn nụ cười của bác sĩ, sao lại đột nhiên cảm thấy cảm thấy, gió lạnh vèo vèo thổi qua…
Mà lúc này bác sĩ, đã kéo tay của cô qua, Vu Tịch cảm thấy chính mình hiện tại có phải hay không chỉ có thể cầu nguyện, đây là một cái lang băm, gì cũng không nhìn ra được?
Không phải chờ quá lâu…
Bác sĩ nhìn lại xem, rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối mặt với tất cả mọi người trong phòng nói:
“Ui trời, không sai, nếu là hỉ mạch, vậy đúng rồi, cô gái này, cô chắc hẳn là đã một hai tháng, kinh nguyệt không có tới phải không?”
“Ui trời, ha ha ha, quả nhiên.”
“Hú, cháu gái nhỏ của nhà họ cố chúng ta có hy vọng rồi….”
“Ông trời phù hộ, Lâm Hàn nhà chúng ta cuối cùng cũng có người nối dõi!”
Bên cạnh cứ như là ăn tết giống nhau, chỉ còn thiếu nước đốt pháo…..
Vẻ mặt Vu Tịch đen thui, ngồi ở trên ghế sô pha đẹp đẽ quý giá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069818/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.