Vu Tịch hít một hơi thật sâu, đáng thương vô nhìn về phía anh. cùng
Cổ Lâm Hàn nhìn cô đưa đồ qua, không còn gì để nói, chỉ có thể trước cắn một ngụm.
Vu Tịch gọi bánh trứng, sữa đậu nành, gọi thêm bánh bao, sợ anh ở chỗ này không được tự nhiên, xem như đút cho anh ăn từng miếng từng miếng một, nhanh chóng ăn xong rồi rời đi.
Vốn dĩ Cổ Lâm Hàn rất không quen, nhưng thấy cô ân cần bón từng miếng như vậy, lại không nghĩ nữa, sau đó cũng ăn không ít.
Thời điểm thanh toán, Cổ Lâm Hàn đưa thẻ ngân hàng ra. Vu Tịch vội nói: “Không cần không cần, chỉ mười mấy tệ, để tôi, tôi mời anh.”
Mới mười mấy tệ?
Cổ Lâm Hàn kinh ngạc nhìn.
Vụ Tịch quay đầu lại cười: “Làm gì, mười mấy khối anh còn ăn không hết mà.”
Anh thật đúng là không ăn nổi.
Mười mấy khối ăn còn rất no.
Cổ Lâm Hàn quay đầu lại nhìn, Vu Tịch kéo anh nhanh chóng rời đi quán ăn sáng chen chúc này.
Đến lúc đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn vị đại thiếu gia này, anh cao hơn đại đa số người, hơn nữa thân hình vững chãi, tư thái thập phần ung dụng hoa quý, tự mang theo một cỗ khí chất tự phụ, như vậy nhìn, xác thật là cảm thấy là thiên chỉ kiêu tử, không giống như người bình thường.
Cô ở bên cạnh đều cảm thấy chính mình bị ảnh hưởng đều có chút không giống người thường.
Cô nhấp miệng cười cười, cùng anh đi ra ngoài. Mà không nghĩ, bên này…
Tô Hành đang đi ra ngoài mua đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069789/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.