Không đi ra ngoài ăn, cô thật sự cũng không làm được gì, cô giúp việc trong nhà đến bây giờ còn không có tới. Vu Tịch gật đầu, hai người tùy tiện ra cửa, Vu Tịch mặc quần áo rồi đi, chuẩn bị đến gần đó đi ăn, một bữa cơm sáng cũng không có khả năng đi đến chỗ quá xa.
Nhắc tới ăn, Vu Tịch đến nơi là lập tức lên tinh thần, nghiêng đầu nhìn Cố Lâm Hàn nói: “Ha ha, tôi biết gần đẩy có một chỗ ăn ngon.”
Ăn ngon?
Cổ Lâm Hàn không nhịn được nghĩ tới bát bún ốc lần trước.
Mày nhăn lại, anh nói: “Tôi không ăn bún ốc.”
Vu Tịch nói: “Ai nha, buổi sáng mang anh đi ăn bún ốc cái gì, tôi đưa anh đi ăn bánh quẩy bánh bao bánh hành, ăn rất ngon, trước kia tôi rất hay ăn.”
Cố Lâm Hàn vừa nghe, thở dài một tiếng.
Vu Tịch nhíu mày: “Được rồi được rồi, chỉ đi ăn một lần, biết anh không quen ăn, cũng không phải để anh ăn cả đời, ở cạnh tôi cũng không được mấy ngày, đi theo tội ăn hai ngày bữa sáng bình dân, mấy ngày nữa tiếp tục sống cuộc sống thiếu gia của anh, được chưa?”
Cổ Lâm Hàn nhìn cô, bị cô lôi đến phía trước, vì mấy câu kia của cô, tổng cộng không ở bên cạnh nhau được mấy ngày khiến trong lòng cảm thấy có một ít không thoải mái.
Bữa sáng trong tiệm nơi nơi đều là người.
Bản hề hề, cái bàn còn chưa kịp lau đã phải đón tiếp người khách tiếp theo.
Mọi người cũng không khách khí, cầm túi dùng một lần cầm ăn, ăn xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069788/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.