Chương trước
Chương sau
Hứa Khả tức giận nhìn Cổ Lâm Hàn: “Lâm Hàn, anh nhìn xem cô ta vừa nói gì vậy chứ? Tình nghĩa từ nhỏ giữa em với anh sao có thể có người nghĩ sai lệch như vậy được chứ?”
Vu Tịch hừ khẽ một cái: “Chị Hứa Khả, bọn tôi biết “tình nghĩa từ nhỏ” của hai người, nhưng người khác thì không biết đâu. Người ta chỉ biết nếu mà vụ bê bối bạo nhiều năm trước bị lật ra, chỉ sợ đối với hai người đều không tốt đi. Cho nên, chị vẫn nên nhanh chóng đi đi.”
Hứa Khả sững sờ, ánh mắt lóe lên mấy lần: “Cô, hừ, chuyện đã bao nhiêu năm trước, cô đừng có nói nhảm ở đây.”
Vu Tịch lại nói: “Tôi nói chính là chuyện nhiều năm trước, chị cùng với một tên quay phim tình cờ chụp ảnh chung, sau đó lập tức truyền ra bê bối. Không phải ngành giải trí đều như vậy sao? Lại bị lật ra, nói cái gì mà chị làm dụng tình dục, không phải đối với chị lúc này rất không tốt sao?”
Cái gì? Cô ta đang muốn nói về chuyện này ư?
Hứa Khả cho rằng cô đang nói đến sự tình năm đó Cổ Lâm Hàn tặng hoa cho cô ta thổ lộ tình cảm…
Mặt Hứa Khả lúc xanh lúc trắng lúc đỏ. Cô ta nhìn Vu Tịch, nghiến răng nghiến lợi.
Vu Tịch này, cô ta đang cố ý!
Hứa Khả giật giật, một tay cầm túi lên, nói với Cố Lâm Hàn. “Lần sau gặp lại, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau đó, cô ta sải bước ra ngoài.

Thấy người bị chọc tức bỏ đi, trong lòng Vu Tịch hừ nhẹ.
Cúi đầu xuống lại thấy Cố Lâm Hàn đang nheo mắt lạnh lùng nhìn cô.
Vu Tịch vội vã buông anh ra, mỉm cười.
Cô sợ anh nhìn ra rằng cô đang cố ý nhằm vào Hứa
Khả.
Nhưng mà kia cũng từng là nữ thần trong lòng anh, cô lại làm người ta tức giận bỏ đi, nhỡ anh lại tức giận với cô.
Vụ Tịch nhanh chóng xoa bóp tay anh một chút, lấy lòng cười cười với anh. “Ba ba, còn chỗ nào không thoải mái sao? Con giúp ngài xoa bóp nha.”
“Tránh sang một bên đi.” Cổ Lâm Hàn hừ mũi.
Ý nghĩ nhỏ nhoi kia của cô, anh lại có thể không nhìn ra được sao? Bây giờ, ngược lại, anh thấy chột dạ.
Nhưng mà cũng là do Hứa Khả không hiểu rõ Vu Tịch, cô gái nhỏ này có thủ tất báo, đừng nói là Hứa Khả, ngay cả anh cũng không ít lần dính bẫy của cô.
Anh lắc đầu nói: “Mọi người đi ăn cơm đi, không cần trồng tôi.”

Vu Tịch nói: “Như vậy không được. Anh vẫn còn chưa truyền dịch xong mà, bọn em bỏ anh một mình đi ăn thì không tốt.”
Cổ Lâm Hàn liếc nhìn cô.
Hù, xem như cô còn có chút lương tâm.
Dường như Vũ Tịch hiểu rõ ý tử trong ánh mắt anh, nhưởng mày cười cười.
A, vừa vặn anh không có đuổi cô đi, người như cô rất có lương tâm đẩy được không? Lôi Đình nhìn nhìn, ở phía sau nói: “Cổ Lâm Hàn cũng chưa ăn cơm đâu. Chúng ta gọi một ít đồ ăn tới ăn vậy.”
Lôi Đình gọi đồ ăn, Cổ Tân Tân cũng tranh thủ thời gian tới ăn, nói với Vu Tịch: “Thật là, phụ nữ mang thai như cậu cũng nên ăn nhiều một chút, nếu không thì không tốt cho thân thể.”
Cổ Lâm Hàn nhìn Vu Tịch.
Vu Tịch ngẩng đầu nhìn Cổ Lâm Hàn: “Chuyện này, chờ anh khỏi bệnh thì đi phải thai đi.”
Bây giờ anh cũng đang ốm, cũng không thể bắt anh dậy đi phá thai đi.
Cô cảm thấy việc phá thai này vẫn là đối với hai người bọn họ đều tốt, cho dù hai người không có tình cảm thì cũng là cha mẹ của đứa bé trong bụng, cùng nhau từ biệt vẫn khiến người ta thấy thoải mái hơn. (Thứ hai rồi, khai giảng rồi, mọi người còn ở đó chứ, nhớ bình chọn, thêm một vạn phiếu là được, xếp hạng tuần trước bị tụt xuống, tuần này kéo lên đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.