Cổ Lâm Hàn nhìn cô, lại thấy mọi người xung quanh, tất cả mọi người vẫn đang nhìn mà cô lại không hề để ý, vẫn “phù phù” cho anh. 
Phù phù là cái quỷ gì. 
Cái này không phải là chơi với trẻ con mới có sao? 
Anh hơi kháng cự, nhíu mày nhìn cô. “Em đi ra một bên đi.” 
Vu Tịch không chịu. “Không. Em muốn ở bên cạnh anh. Không phải anh không tức giận nữa sao, lại không cho em ở bên cạnh?” 
“Anh không tức giận nhưng không muốn nhìn em không được sao?” 
“Vậy là anh còn tức giận rồi. Không được, không được.” 
Ngay sau đó, tay của Vụ Tịch từ trên vai anh dời xuống đùi, dùng bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa bóp. “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. Em nhất định sẽ hầu hạ anh thật chu đáo, dễ chịu. Anh sẽ không còn tức giận nữa đâu.” 
Cố Lâm Hàn liếc mắt nhìn cô. 
Một hình ảnh chợt lóe qua trái tim anh. 
Hình ảnh cô hầu hạ anh thật chu đáo thoải mái ở trên “giường”. 
Anh lập tức lắc lắc đầu muốn quên đi hình ảnh vừa rồi trong đầu, nghiêm túc nhìn Vu Tịch nói: “Được rồi, được rồi. Vậy em ngồi sát lên đây, đừng có nhúc nhích đến nhúc nhích đi, không thành thật chút nào.” 
Vu Tịch nghe vậy vội nói: “Được, được nha. Em sẽ thành thật. Em thành thật còn không được sao? Anh đừng tức giận, tức giận nhiều hại thân không đáng đâu.” 
Hứa Khả đứng một bên, một câu cũng không nói lên lời, nhìn toàn bộ dáng vẻ vô tội mà xin lỗi của Vũ Tịch, cảm thấy thật buồn nỗn. 
Tại sao có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069777/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.