Vu Tịch há hốc mồm, lúc vui thì cái gì cũng vui, lúc không vui thì trút giận lên người.
Lúc này, bên ngoài có tiếng động lạ, đang ngạc nhiên chạy lại, lập tức lại nhìn đến, bình thường hai người làm như giương cung bạt kiêm, ở bên cạnh cái bàn dài giằng co lẫn nhau.
Đây là làm sao vậy?
Cổ Lâm Hàn trên mặt vô cùng kìm nén, sau cùng, đôi môi lạnh lùng chỉ có thể cứng ngắc phun ra mấy chữ: “Em có cần mặt mũi nữa hay không
Lại còn trần chuồng đi học, đây là những lời mà một nữ sinh có thể nói ra sao. Vu, Tịch nói: “Sao nào, anh không phải có ý này à, quần áo của tôi làm sao, làm sao ??? Tôi khỏa thân hay ăn mặc hở hang? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi?”
“Dựa vào em là của tôi! Em là người phụ nữ ngủ với tôi!”
Anh buột miệng suýt chút nữa nói thành em là nữ nhân của tôi, lập tức muốn tự vả mình một cái.
Dù sao cũng đã kịp sửa lại, ánh mắt anh hơi dao động nhẹ, anh nhìn Vu Tịch đang ngắng khuôn mặt kích động như một võ sĩ hằng máu lên.
Sau đó, không cần nhìn đến nữa.
Bầu không khí không được đúng lắm.
Kỳ lạ, trước đây cậu chủ nhà bọn họ còn vui vẻ kết thúc cuộc họp sớm, phá lệ tan làm sớm, làm cho anh ta cảm thấy mỗi ngày ở bên cạnh cậu chủ cũng như ở trên thiên đường hạnh phúc. Làn này không biết là ai có bản lĩnh gì mà không khí trong phong tụn nhiên trở nên rét lạnh. “Ngủ qua với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069769/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.