Chương trước
Chương sau
Vụ Uyển này thật đúng là, trở về là nhanh chóng khẩn trương chạy đi cáo trạng Vu Tịch nói vào trong điện thoại của Tô Hoành: “Mẹ, mẹ nhìn bức ảnh chụp này đi, giống như là chạy khỏi giường của người ta, mẹ cũng võ đoán quá rồi. “Con, con xem xem con đang nói gì, con không nhìn lại xem nãy con nói, cái gì, con còn cút mặt mũi nào không, mẹ cũng biết người ta là một ngôi sao nổi tiếng, trong nhã còn rất giàu nữa, người ta có thể nhìn đến con còn không phải do con quyến rũ đeo bám người ta à, con cho rằng mẹ không biết suy nghĩ trong lòng của con chắc. Khó khăn lắm mới chạy được vào trường, vì để muốn cấu kết với bạn học mà bỏ tiền ra, bằng không con có thể đi học? Đó chính là tâm tư của con, có thể có chút tâm tư học hành được không? Thật là, nhìn rắc rối của Vu Uyển được giải quyết xong, con nhất định cứ so bì Vu Uyển, cũng muốn tìm một người tài giỏi, mẹ thật không hiểu nỗi con.”
Vu Tịch không nghe nổi nữa: “Mẹ thật là, trước đây mẹ chê con yêu một người không có tiền, mẹ không vừa ý, bây giờ con theo người có tiền, mẹ cũng không chấp nhận, suy nghĩ trong lòng mẹ đúng là không thể hiểu nổi.”
“Con… con… Mẹ bảo con đi tìm một người tốt mà yêu.”
“Thế người tốt đấy để hết cho mẹ, mẹ tự mình đi đi.”
“Con…”
“Con còn chưa ăn cơm đâu, con cúp máy đây.” Vu Tịch trực tiếp ngắt điện thoại.
Cũng không nghĩ rằng Cổ Lâm Hàn ở phía sau đang giường mắt nhìn chằm chằm Vu Tịch.
Cuộc điện thoại vừa nãy…
Anh chắc là cũng nghe được một chút.
Vụ Tịch bất đắc dĩ buông tay: “Là mẹ tôi, ngày nào cũng là chứng bệnh mơ mông hão huyền, không biết là đăng nghĩ cái gì nữa.”
Cổ Lâm Hàn nhíu mày.

Vừa nãy trong điện thoaij thật sự nói, anh nghe được rõ ràng
Cô ở trường học đã làm gì?
Cổ Lâm Hàn nói: “Thật không nhìn được ra, em vừa đi không bao lâu, đã quen biết với bạn nam cùng trường khác rồi sao?”
Vụ Tịch họ khan một cái, nhìn vẻ mặt của Cổ Lâm
Hàn sao cứ cảm thấy có chút khó chịu.
Thật cảm thấy khó hiểu, khí lạnh bức người.
Thế nhưng cô lại có chút chột dạ. Có điều, cô chột dạ vì cái gì?
Vụ Tịch ngồi xuống, cầm lấy bát cơm ăn một miếng rồi nói: “Sao, trong trường không phải là nữ thì cũng là nam, em tất nhiên là có quen biết với các bạn nam rồi, chứ không thì sao, ở đây cũng không phải là Thái Lan, em lại không thể quen biết với một người bạn gay được.
A.
Trong lòng Cổ Lâm Hàn dâng lên một cơn tức giận không tên.

Thấy Vu Tịch ngồi trước mặt mình, thản nhiên nghênh ngang ăn cơm, càng thấy có không vừa mắt.
Lúc trở về đồng phục có còn chưa kịp thay, bộ đồng phục rộng thùng thình đến nói chỉ cần cúi người nhé một chút là đã lộ ra vùng xương quai xanh đẹp để tinh xảo. Có nghiêng đầu ăn cơm để lộ ra vài sợi tóc vên sau tai nhẹ những càng làm toát ra vẻ đáng yêu dịu dàng.
Bộ dáng vây ngược lại lại lộ ra vẻ hấp dẫn quyến rũ thật không hiểu nổi,
Thật là, cũng là mặc đồng phục, người ta béo không được, hàng ngày cô chính là con thiêu thân, mặc cải đồng phục cũng không được hàn hoi,
Bang một tiếng.
Gõ chiếc đũa lên bàn, anh nhìn Vu Tịch: “Đồng phục của em mặc thế nào vậy.”
Vu Tịch ngần người. “Sao vậy?” Cô cúi đầu tự xem lại đồng phục của mình, mặc rất hẳn hoi, cũng không có gì không đúng mà.
Đuôi lông mày của Cổ Lâm Hàn như được châm lửa giận. “Một bộ đồng phục hẳn hoi mà cái váy lại lại như vậy, em cởi nó ra đi, không chân chính, em là đi học, không phải là đi hẹn hò!
Vu Tịch sửng sốt.
Người đàn ông này có chuyện gì vậy.
Hơn nữa, anh còn đập lên bàn một cái. “Này, đừng nói rằng bây giờ tôi đang mặc quần áo nhé, chính là tôi không muốn mặc, kể cả tôi có không mặc gì đi học thì cũng không liên quan đến anh, gọi anh hai tiếng ông chủ anh liên tưởng mình là bố tối đ còn muốn quản chuyện ăn mặc của tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.