Vu Tịch buồn cười nhìn biểu hiện của anh.
Cố Lâm Hàn này cũng thứ để sự hãi?
Đồ ăn được mang lên, cô cố ý níu kéo như người hâm mộ, “Này, anh thử đi.”
Cố Lâm Hàn cau mày ghét bỏ: “Không ăn.”
Nhìn thấy anh sợ hãi rút lui, Vu Tịch càng cười lớn hơn…
Vừa trêu đùa cố Lâm Hàn vừa ăn bún ốc ngon thực sự là một phong cách độc đáo.
Cô cảm thấy rất hài lòng với đồ ăn, một bát to, cô ăn sạch.
Anh chậc chậc hai tiếng, “Bây giờ cô thật sự càng ngày càng giống heo.”
“Tôi vui vẻ, hừ.”
Cố Lâm Hàn nóng lòng muốn nhanh chóng rời đi sau khi ăn xong.
“Ăn xong thì đi thôi.”
Anh vớ láy đồ đạc bước ra ngoài.
Vu Tịch nhìn, nở nụ cười vội vàng đuổi theo.
“Chạy cái gì, chao ôi, anh ngửi thử xem, mùi vị thơm cực.”
“Tránh ra chỗ khác!”
Những người phía sau mỉm cười nhìn hai người ồn ào.
Bọn họ còn nghe thấy người ta nói.
“Nhìn bạn trai của người ta xem, quá cưng chiều bạn gái mình, không thích mùi bún ốc như vậy, cũng vẫn đi ăn cùng bạn gái.”
Cố Lâm Hàn vội vàng đi ra ngoài mà không thèm nhìn lại.
Cuối cùng sau khi ra ngoài, anh hít một hơi thật sâu rồi mới lên xe.
Vu Tịch đi theo.
Muốn chạy? Không đời nào.
Vu Tịch cười xâu xa.
“Này, trên người tôi còn có mùi sao? Thật là, mùi này ám trên người lâu phải không?”
Cố Lâm Hàn thực sự ngửi thấy mùi này.
Vu Tịch vẫn đang đong đưa từ bên này sang bên kia, “Thơm quá, thơm quá.”
Thơm cái quằn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069733/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.