“Xin chào? Đúng… tôi là… phụ huynh của Vu Tịch…”
Sau một lúc.
Cố Lâm Hàn đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt ủ rũ, sải bước ra ngoài…
Vô Ưu vội vàng lon ton chạy theo.
Trong bệnh viện…
“Vu Tịch, phụ huynh của cô đến ròi.”
Vu Tịch đang ngồi ở kia nghịch tay, khi nghe thấy bảo phụ huynh đến cô suýt té ghế.
Phụ huynh nào của cô đến?
Sau đó… cô nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng, mang theo cảm giác ớn lạnh từ bên ngoài bước vào…
Chết tiệt, Cố Lâm Hàn trở thành phụ huynh của cô từ khi nào vậy?
Lúc Cố Lâm Hàn nhờ cố Lâm Lịch đi ghi danh cho cô, anh đã yêu cầu anh ta đăng ký thông tin liên lạc của mình.
Không nghĩ tới còn có thể dùng được, nhưng không ngờ tới, mới đi học ngày thứ hai chuông điện thoại đã vang lên.
Vu Tịch này!
Trên đường đi, cố Lâm Hàn nghe tin ở đây như muốn nổ tung.
Không học hành cho tử tế, mới đến trường đã gây chuyện.
Không có việc gì người phụ nữ này rêu rao cái gì!
Nhìn vào bài đăng trên trang web của họ, anh nổi cơn thịnh nộ.
Chưa kể, Vô Ưu ở bên kia nói, nhà trường nói là: Phụ huynh cho rằng Vu Tịch dụ dỗ một bạn nam rồi đánh người ta…
Vu! Tịch!
Người đàn ông tức giận, khí chất lạnh lùng, đẹp trai, chẳng liên quan gì, bị khí lạnh bao trùm càng lạnh hơn. Khi bước vào cửa với một luồng khí mạnh mẽ, cảm thấy không khí xung quanh lập tức lạnh xuống một vài độ.
Vu Tịch trực tiêp đứng lên.
‘Anh, sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069720/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.