Những người bên trong đã khó chịu muốn chết vì cuộc cãi vã của hai người này từ lâu, nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, không khỏi dụi mắt nhìn ra ngoài. “Làm gì đó, còn ầm ĩ nữa à.” “Đúng thế, ồn muốn chết.” Vẻ mặt thím Lưu ngưỡng mộ nhìn ra bên ngoài, “Ai ôi, không có gì đâu, người ta đi ngay rồi đây, bạn trai của cô gái này tới đón cô ấy đi rồi.” Người hàng xóm nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng, mặc dù không nhìn ra đó là xe gì, nhưng nhìn sơ qua thì biết là có giá trị. “Ai ôi, nhìn không ra, bạn trai của cô gái hàng xóm rất có tiền nha.” “Đúng vậy, bạn trai có nhiều tiền như thế, còn chạy tới đây tự chịu khổ.” “Người ta giận dỗi nhau ấy mà, các người ấy, không hiểu được suy nghĩ của những người giàu này đâu.” Hoá ra là như vậy. Vu Tịch lên xe, sờ vào chiếc xe thấy không tồi. “Này, xe mới, không tồi nha.” Cố Lâm Hàn liếc nhìn người phụ nữ không có học thức này. Tốt xấu gì cũng là cô cả nhà họ Vu, thật là.
Anh nói, “Ngồi yên đi.” Nói xong, anh nhấn chân ga phóng ra ngoài. “Ui da…” Vu Tịch cảm thấy suýt nữa mình bị văng ra ngoài. Nhưng, chiếc xe này thích hợp cho người ta làm chuyện mờ ám. Có tiền thật là tốt… Cô cũng thích những thứ như này, đáng tiếc cô không có tiền, không mua nổi, chỉ có thể sờ như thế này. Xe đắt như vậy, tốc độ vừa đủ, chứ đừng nói là đi dạo trên phố, hấp dẫn ánh mắt của bao người, làm người ta sảng khoái. Đáng tiếc… Gần đây Vu Tịch thấy trong dạ dày hơi chua, cứ ngồi như thế, cô hơi buồn nôn. “Không được, không được, cố Lâm Hàn, anh định đưa tôi đi đâu, tôi muốn nôn, muốn nôn…” Cố Lâm Hàn cau mày nhìn cô. Trong đầu người phụ nữ này có quá nhiều quỷ kế, anh không dám tùy tiện tin cô. Biết đâu cô lại muốn bỏ trốn. “Muốn nôn, cũng phải nhịn cho tôi.” “Đến họng rồi, anh mau dừng xe.” “Nhịn!
Vu Tịch ngẩng đầu, “Anh muốn tôi nuốt xuống hả? Cô không kinh tởm như vậy đâu. Cố Lâm Hàn giữ tay lái, chân ga đã nới lỏng hơn nhiều. “Cô có thể có chút học thức được không, nói ra những lời ghê tởm như vậy, rốt cuộc cô có phải là phụ nữ không thế.” Sắc mặt Vu Tịch như đưa đám: “Thật sự, thật sự, muốn nôn, tôi không nhịn được, tôi…” Cuối cùng Vu Tịch không nhịn được nữa, trực tiếp ngửa đầu về phía trước… Tỏa sáng, nôn lên chiếc xe 6000 vạn mà anh mới mua. “Vu! Tịch!” Khi đến chỗ rửa xe, Vu Tịch đã nôn sạch, lúc này mới cảm thấy thoải mái. Đến lúc người rửa xe nhìn thấy xe cũng đau lòng, lại nhìn cố Lâm Hàn sắc mặt xanh mét. “Cậu Cố, nội thất cái xe này…” “Đổi cái mới.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]