Suy nghĩ trẻ con của Cố Dịch Phàm, Cố Thừa Diệu không có tâm trạng đi quản.
Ngày hôm qua Mạc Dư Tiệp đã kiểm tra sơ bộ cho Diêu Hữu Thiên rồi, có điều, anh không yên tâm lắm.
Nhờ quan hệ của Cố học võ, tìm một thầy thuốc Đông y có tuổi chỉ khám riêng cho Thủ trưởng ở Bắc Đô, tổ tiên của thầy thuốc Đông y này là ngự y, y thuật hạng nhất.
Để thể hiện trịnh trọng, Cố Thừa Diệu càng đích thân đưa Diêu Hữu Thiên đến cửa, mời ông bắt mạch cho Diêu Hữu Thiên.
,
"Bác sĩ, vợ tôi trước đây từng bị trúng đạn, sức lực bị tổn thương lớn, bây giờ lại mang thai, xin hỏi có gì cần chú ý không?"
Vừa vào cửa, Cố Thừa Diệu đã không kịp đợi nói ra lo lắng của mình.
Thầy thuốc Đông y cũng không nói gì, trực tiếp bảo Diêu Hữu Thiên đưa tay cho ông bắt mạch.
Ông híp mắt, bắt xong tay này còn đổi sang tay khác.
"Hơi có bệnh huyết hư*. Có điều không cần lo, uống hai thang thuốc điều chỉnh một chút, là tốt thôi."
*huyết hư: Theo Đông y, huyết hư là một chứng hậu, nguyên nhân bao gồm tất cả các yếu tố dẫn đến sự thiếu hụt huyết lưu hành trong tạng phủ, kinh mạch, biểu hiện ra bên ngoài là sự thiếu nuôi dưỡng.
"Bệnh huyết hư?" Cố Thừa Diệu không hiểu về y học, nghe thấy thuật ngữ này, ngoài lo lắng, vẫn là lo lắng: "Có gì đáng ngại không? Có ảnh hưởng gì không?"
,
"Chỉ là hơi thiếu máu, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh." Thầy thuốc Đông y xua tay: "Đứa bé cũng rất khỏe mạnh. Dù sao trẻ tuổi, mây năm nay lại điều dưỡng khá tốt. Mang thai sinh sản không có vấn đề gì."
"Cảm ơn bác sĩ." Diêu Hữu Thiên nhìn bác sĩ rất cảm kích: "Vừa rồi ông nói phải uống thuốc?"
"Yên tâm đi, phương thuốc tôi kê, đều tốt với cả cô và đứa bé."
Lúc bác sĩ nói chuyện, đã kê một đơn thuốc, nói đây là đơn thuốc chuyên dùng để điều dưỡng cơ thể cho các phi tử trong cung đình cổ đại. Bổ khí huyết, khác với những phương thuốc bình thường.
Phương thuốc này, đã tiêu hết 6 con số.
Có điều Cố Thừa Diệu cảm thấy rất đáng. Vô cùng đáng.
,
Kết quả kiểm tra được, khiến Cố Thừa Diệu ít nhiều buông bỏ được một chút lo lắng.
Mà trên mặt bác sĩ mang theo nụ cười có ý tứ, lại khiến Cố Thừa Diệu cảm thấy trong lòng dựng hết cả lông, anh luôn cảm thấy hình như bác sĩ này có chuyện gì không nói với mình vậy.
"Bác sĩ, còn có gì cần chú ý sao?" Cố Thừa Diệu rất quan tâm, cũng chỉ quan tâm một điểm này.
Bác sĩ lắc đầu. Nhớ đến kết quả mình bắt mạch: "Anh thích con trai hay con gái?"
"Com gái." Thật ra không quan trọng, Diêu Hữu Thiên muốn một cô con gái,vậy con gái là được rồi.
Nghe thấy lời của Cố Thừa Diệu, bác sĩ cười một lát, nụ cười đó tại sao nhìn lại cảm thấy bí hiểm khó dò.
,
Có lẽ là người y thuật cao minh, đều như vậy phải không.
Diêu Hữu Thiên từng nghe nói, có một số thầy thuốc Đông y cao minh, chỉ cần bắt mạch cho người ta là có thể biết được là nam hay nữ.
Có điều mặc dù cô muốn con gái, nhưng đối với cô mà nói, cho dù là bé trai hay bé gái, đều là bảo bối trong lòng cô.
Vậy nên cô cũng không hỏi nữa.
,
Suy nghĩ của Cố Thừa Diệu cũng như vậy: "Cảm ơn bác sĩ. Làm phiền ông rồi."
Đã lấy được phương thuốc, những thứ còn lại đã đơn giản rồi.
Một tuần sau, Cố Học Võ mang về thuốc mà thầy thuốc đông y kia đưa tới.
Tổng cộng chín viên thuốc, mỗi tháng uống một viên. Thuốc này không xung đột với những thuốc ban đầu, là thuốc chuyên dùng dưỡng thai, nghe nói trước đây đều là chuyên dùng cho cung đình.
Diêu Hữu Thiên bị tình hình này hù dọa. Thật ra thực sự rất không quen.
,
Năm xưa lúc mang thai Cố Dịch Phàm mặc dù cũng uống thuốc hàng ngày, có điều tâm trạng lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ.
Bây giờ chỉ cảm thấy người nhà họ Cố quá cẩn thận. Có điều lại không thể từ chối.
Dù sao ba chồng mẹ chồng cũng có ý tốt.
Huống hồ sau này cô mới nghe nói, chín viên thuốc này, nếu như bán trên thị trường, ngang với tiền lương nửa năm của cô.
Cô ngoài chặc lưỡi ra, không còn phản ứng nào khác nữa.
Được rồi. Dù sao nếu như chỉ cần tiền để giải quyết vấn đề, thứ Cố Thừa Diệu không thiếu nhất chính là tiền.
,
Sau khi tình hình ổn định, chuyện đầu tiên Diêu Hữu Thiên làm chính là liên lạc về nhà.
Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn biết cô đã mang thai, đều vô cùng vui mừng.
Hai người đặc biệt từ thành phố Y ra Bắc Đô, ban đầu nói là muốn dưỡng thai cho Diêu Hữu Thiên.
Sau khi trò chuyện với Diêu Hữu Thiên, đã bỏ đi ý nghĩ này.
Nhà họ Diêu là rễ cỏ lập nghiệp, đối với những chuyện này không tính là quá xem trọng. Nếu như Kiều Tâm Uyển nói là có bác sĩ chuyên môn, còn có chuyên gia dinh dưỡng, y tá đỡ đẻ, ai cũng mời hết rồi.
Vậy bọn họ cũng không nhúng tay nữa.
Có điều vì nguyên nhân này, Diêu Đại Phát đã ở lại Bắc Đô. Chỉ để thường xuyên nhìn thấy con gái và cháu ngoại.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Dưới sự chăm sóc của Cố Thừa Diệu và nhà họ Cố, Diêu Hữu Thiên không có một chút biểu hiện gì mà phụ nữ có thai nên có như tiều tụy, sắc mặt khó coi...
Ngược lại càng ngày càng xinh đẹp, không nói gì khác, không biết là vì phương thuốc của thầy thuốc kia kê, hay là vì viên thuốc kia.
Từ sau khi mang thai da thịt còn trơn bóng hơn trước đây rất nhiều.
Mấy người Lý Khả Nghi nhìn thấy cô đều ghen tỵ muốn chết, nói chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào càng sống càng trẻ ra.
Tương lai Diêu Hữu Thiên nhất định có thể làm một lão yêu quái rồi.
,
Mà từ sau khi cô mang thai, người đưa đón cô đi làm, đã biến thành Cố Thừa Diệu.
Hiện giờ anh hận không thể một ngày 24 giờ đều trông giữ bên cạnh Diêu Hữu Thiên.
Ngoài thời gian đưa đón, mỗi ngày gọi điện thoại không ngừng. Chỉ sợ Diêu Hữu Thiên sẽ có chỗ nào khó chịu.
"Điện thoại di động có tia bức xạ, anh ngày ngày gọi điện thoại cho em, không sợ em liên tục tiếp xúc với bức xạ sao?"
Vì vậy, Cố Thừa Diệu lại thay đổi gọi điện thoại.
Truyện được chuyển ngữ bởi Xá
[email protected]ê $Quý @Đôn.
,
Ít nhất về máy tính, càng nghiêm cấm Diêu Hữu Thiên tiếp xúc nhiều.
Ban đầu Diêu Hữu Thiên còn thích lướt Microblogging, bây giờ niềm vui này đã bị Cố Thừa Diệu tước đoạt rồi.
"Không phải em nói là có bức xạ sao? Vậy thì xem điện thoại ít đi một chút."
,
Được, Diêu Hữu Thiên bị anh chặn lại bằng lời của mình. Cô vẫn không thể báo oán.
Niềm vui lướt Microblogging không còn nữa, có điều thói quen dùng điện thoại chụp lại Phàm Phàm vẫn được duy trì.
Chỉ là người gửi lên Microblogging, đã biến thành Cố Thừa Diệu.
Anh dùng Microblogging của Diêu Hữu Thiên chịp lại quá trình trưởng thành của Cố Dịch Phàm.
Dùng Microblogging của mình ghi chép lại quá trình mang thai của Diêu Hữu Thiên.
,
Lần này, anh nhất định phải tham gia toàn bộ quá trình, không để sót quá trình một chút nào!
Ngày tháng trong khoảng thời gian này, cứ nhẹ nhàng trôi qua.
Đảo mắt Diêu Hữu Thiên đã mang thai hơn ba tháng.
Hôm đó, còn chưa đến thời gian tan làm, Cố Thừa Diệu đã đến đón Diêu Hữu Thiên.
Hiện giờ người của công ty AOS, đều biết Diêu Hữu Thiên đã mang thai, cũng biết cô có một người chồng cực kỳ căng thẳng.
Vậy nên Diêu Hữu Thiên ở AOS, đó chính là nhân vật cấp quốc bảo.
Vừa nhìn thấy Cố Thừa Diệu xuất hiện, cấp dưới đã chủ động giành hết lấy công việc của cô.
,
Nói đùa, nếu như để Cố Thừa Diệu cho rằng Diêu Hữu Thiên rất bận, có thể bọn họ sẽ chịu không nổi mà chạy mất.
"Đi thôi."
Bây giờ đã là mùa đông, Bắc Đô rất lạnh. Cố Thừa Diệu kéo kín áo khoác ngoài cho Diêu Hữu Thiên.
"Tại sao hôm nay lại sớm như vậy?"
Rõ ràng cách thời gian tan làm còn hơn một tiếng đồng hồ.
"Hôm nay là một ngày rất đặc biệt." Cố Thừa Diệu nhìn cô một cái: "Anh muốn đưa em đi một nơi."
,
"Ngày đặc biệt?" Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một chút, sinh nhật của Cố Thừa Diệu đã qua rồi, của Cố Dịch Phàm cũng qua rồi.
Vậy thì là gì?
Ngày kỷ niệm kết hôn? Cô cược là Cố Thừa Diệu không nhớ.
Vậy rốt cuộc là ngày gì đây?
,
Khi Cố Thừa Diệu được Cố Thừa Diệu đưa đến một nhà hàng quay vòng*.
*nhà hàng quay vòng (revolving restaurant): mình để ảnh ở dưới cho mọi người dễ hình dung nhé.
Hôm nay trời đầy mây, ngồi ở trong nhà hàng, có thể nhìn thấy quang cảnh mông lung trong sương mù.
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu cùng được bồi bàn dẫn đến vị trí rồi ngồi xuống.
Piano trong nhà hàng tuôn chảy tiếng dàn êm tai.
Cô nhìn nhà hàng một cái, phát hiện không có khách hàng nào khác: "Anh, anh sẽ không bao hết nơi này rồi chứ?"
Không cần khoa trương như vậy chứ?
,
"È hèm." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Trên sách nói, phụ nữ có thai tốt nhất là không nên đến nơi đông người."
Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật, người đến những nơi như thế này vốn dĩ đã không nhiều có hiểu không: "Cố Thừa Diệu ——"
"Thật ra thì, anh muốn đưa em đến biệt thự, sau đó chỉ tiến hành bữa tối dưới ánh nến của hai người."
Có điều tay nghề của anh thật sự không ổn. Cho nên đã từ bỏ.
"Có điều đầu bếp ở đây rất lợi hại, trước đây đều là đầu bếp cho yến tiệc của Chuẩn Cát Nhĩ Hãn quốc."
,
Lúc nói chuyện, người trong nhà hàng đã bắt đầu mang thức ăn lên.
"Đều là nguyên liệu hôm nay chở bằng máy bay đến đây, cực kỳ tươi mới, em mau nếm thử một chút." Cố Thừa Diệu rất ân cần gắp thức ăn cho Diêu Hữu Thiên.
Qua mấy ngày nay, Diêu Hữu Thiên cũng đã quen rồi.
Hưởng thụ mỹ vị của đồ ăn, thưởng thức cảnh vật bên ngoài.
Tâm trạng Diêu Hữu Thiên vẫn rất vui vẻ: "Bây giờ anh có thể nói, hôm này là ngày gì rồi chứ?"
"Ăn xong rồi nói."
Cố Thừa Diệu giữ bí mật. Diêu Hữu Thiên đã đoán được một nửa. Nhưng giả vờ không biết.
,
Màn đêm buông xuống, màn hình LED bên kia nhà hàng quay vòng bắt đầu sáng đèn.
Diêu Hữu Thiên đã ăn no đến bảy phần, ánh mắt liếc ra ngoài, có điều liếc một cái đã ngẩn người.
Trên màn hình có hết trái tim này đến trái tim khác bay lên, bởi vì liên quan đến góc độ, cảm giác giống như bay về phía mình vậy.
Cuối cùng những trái tim kia đã dừng lại.
Một trái tim màu hồng phấn rất lớn, xuất hiện tại trung tâm màn hình.
Phía trên chỉ có năm chữ.
"Thiên Thiên, lấy anh nhé."
,
"Ơ." Mặc dù Diêu Hữu Thiên đã chuẩn bị hết, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng vẫn kinh ngạc một phen.
"Anh ——"
Lúc này Cố Thừa Diệu đã quỳ một gối xuống bên cạnh cô, trên tay anh, cầm một bó hoa hồng lớn.
"Anh biết, chúng ta đã kết hôn rồi." Ánh mắt của Cố Thừa Diệu, rất nghiêm túc, cũng rất chăm chú: "Nhưng anh nợ em một lần cầu hôn."
Hôn nhân của bọn họ, xây dựng trên sự không tình nguyện của lẫn nhau.
Anh không yêu đương, kết hôn với cô như bình thường.
Hiện tại, đã có con rồi, anh muốn trả những gì mình nợ cô, từng thứ một.
,
Một thứ trong đó, chính là cầu hôn.
"Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên đã không nói nên lời nữa.
Cố Thừa Diệu đặt hoa hồng vào tay cô, mà tay còn lại của anh, là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Ánh sáng chói mắt đó, khiến Diêu Hữu Thiên gần như không thể mở mắt.
"Thiên Thiên, anh chưa từng làm chồng của người phụ nữ nào khác. Cho nên có một số lĩnh vực có thể làm không tốt lắm. Nhưng mà, anh có rất nhiều cơ hội, rất nhiều thời gian. Xin em hãy lấy anh. Anh sẽ nỗ lực, làm một người chồng tốt nhất, 100%."
,
"Thiên Thiên, em có đồng ý lấy anh không?"
"Em đồng ý." Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh, trong mắt có ánh lệ mơ hồ.
Cố Thừa Diệu cười, đeo nhẫn trong tay lên tay Diêu Hữu Thiên.
Cầm tay cô lên, đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay: "Sinh nhật vui vẻ. Có thích quà sinh nhật anh tặng không?"
Diêu Hữu Thiên đưa tay ôm anh, gò má dán sát vào lồng ngực anh: "Cố Thừa Diệu, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
Lúc này trái tim hiển thị trên màn hình LED đối thị đã biến thành pháo hoa nở rộ.
Khắp nơi rực rỡ!
Bốn cánh môi chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen.
Đời này, nắm lấy tay nhau, chung sống đến già!
****************************************************
【 Ngoại truyện không có tiết tháo cuối cùng 】
Thiên Thiên: Bây giờ chúng ta thảo luận một chút, một vài vấn đề không hòa hợp giữa chúng ta.
Cố tam thiếu: Giữa chúng ta có vấn đề như vậy sao?
Thiên Thiên: Khụ. Anh biết không? Con người làm chuyện ân ái thì dễ dàng, nhưng dưỡng thận thì không dễ. Phải vừa làm vừa cẩn trọng đi.
Cố tam thiếu gật đầu: Anh biết rồi.
Thiên Thiên: Biết thì tốt, buổi tối hôm nay anh cứ ra phòng khách ngủ đi.
Chú ý ba: Vợ, em ngược rồi. Không phải người làm chuyện ân ái thì dễ dàng. Thật ra không dễ dàng một chút nào có hiểu không?
Lật người đè xuống: Em xem, người bỏ sức đều là anh. Em chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi. Cho nên người dễ dàng là em mới đúng.
Thiên Thiên hiện vạch đen.
Cố tam thiếu tiếp tục: Mặc dù em vẫn luôn làm chuyện dễ dàng, có điều, em yên tâm. Nếu như anh đã cưới em, thì phải giúp em làm chuyện được cho là không dễ dàng rồi. Vậy nên anh nhất định sẽ tiếp tục kiên trì. Ngoài ra, thận của chồng em rất tốt, không cần dưỡng. Không dám nói nhiều, bảo đảm hạnh phúc trong vòng năm mươi năm của em vẫn có thể giữ được.
Anh nhấn mạnh hai chữ hạnh phúc kia.
Thiên Thiên cảm thấy có một đàn quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Năm mươi năm ——— ——————
【 Hoàn chính văn 】