Khi Diêu Hữu Thiên tỉnh dậy, đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu đang ngồi ở bên giường.
Trời đã sáng rồi, bóng dáng cao lớn của anh, dáng vẻ chăm chú, khiến Diêu Hữu Thiên mê man trong nháy mắt.
Chớp chớp mắt, lúc này mới nghiêm túc nhìn Cố Thừa Diệu.
Anh vẫn mặc đồ ngủ tối hôm qua, đeo hai quầng thâm đen ngồi yên không động đậy. Hai mặt luôn nhìn chằm chằm cô. Nhưng không có tiêu cự.
Bởi vì cô đã dậy, anh cũng không phát hiện.
Có chút khó hiểu đưa tay ra muốn chạm vào trán anh, xem thử anh có phải là vì trời quá lạnh mà bị cảm rồi không.
Có điều tay còn chưa chạm vào trán Cố Thừa Diệu, đã bị Cố Thừa Diệu túm lấy.
"Dậy rồi à?"
,
"Anh làm sao vậy?" Diêu Hữu Thiên ngồi dậy. Có chút nghi hoặc nhìn Cố Thừa Diệu.
Cô không mở miệng còn tốt, cô vừa nói, Cố Thừa Diệu đã ôm cô thật chặt.
Anh ôm rất chặt, gần như muốn nhào cô vào cơ thể mình.
"Thừa Diệu?"
Diêu Hữu Thiên ngây ra, nhưng cảm nhận được cơ thể của Diêu Hữu Thiên, dường như run rẩy, anh đang sợ hãi?
Làm sao có thể? Giơ tay lên ôm lấy anh, Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn anh: "Anh làm sao vậy?"
,
"Thiên Thiên." Trái tim của Cố Thừa Diệu rất không yên ổn, hôm qua anh rất muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh vừa ngủ thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng Diêu Hữu Thiên cả người toàn là máu.
Cảnh tượng đó khiến anh làm thế nào cũng không có cách ngủ tiếp nữa, vì vậy bắt đầu từ nửa đêm, anh đã không ngủ nữa, liên tục trông giữ Diêu Hữu Thiên, nhìn cô.
Trong đầu lộn xộn rối tung, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Như vậy là sao?" Diêu Hữu Thiên vỗ lưng anh, tỏ ý anh buông mình sao.
Nhưng Cố Thừa Diệu giống như không nghe thấy, ngược lại ôm chặt hơn.
Anh thật sự sợ, vô cùng sợ.
,
"Thiên Thiên. Chúng ta không cần đứa bé này có được không?"
Diêu Hữu Thiên cho rằng mình đã nghe lầm: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói, chúng ta không cần đứa bé này." Cố Thừa Diệu đã nghĩ rất kỹ: "Dù sao chúng ta đã có Phàm Phàm rồi. Mà hiện giờ sức khỏe của Phàm Phàm cũng không có vấn đề nữa. Cho nên chúng ta đừng sinh nữa có được không?"
Anh sai rồi, anh nên làm tốt biện pháp phòng tránh, như vậy Diêu Hữu Thiên sẽ không mang thai nữa.
"Anh điên rồi." Diêu Hữu Thiên trợn to mắt, rốt cuộc anh có biết mình đang nói gì hay không.
"Anh không điên. Anh rất lý trí." Cố Thừa Diệu vừa nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, đã cảm thấy cả người đều run rẩy.
Anh không tiếp nhận một mảy may nào khả năng sẽ mất đi Diêu Hữu Thiên.
,
Anh nghĩ đến những chuyện viết trên nhật ký của Triệu Bách Xuyên.
Những ngày tháng Diêu Hữu Thiên mang thai, liên tục nằm trên giường bệnh dưỡng thai.
Hơn nữa sức khỏe của cô không tốt, cửu tử nhất sinh mới sinh ra con.
Cho dù là một từ đó, đã có thể kích động thần kinh của anh.
Anh không chịu nổi nữa.
"Thiên Thiên."
"Dừng lại." Diêu Hữu Thiên dùng sức đẩy Cố Thừa Diệu ra, hít sâu một hơi: "Anh nói câu này, đã đủ chứng minh hiện giờ anh không lý trí."
,
Cô lướt qua anh muốn xuống giường, nhưng Cố Thừa Diệu lại một lần nữa dùng sức ôm cơ thể cô vào lòng mình.
"Thiên Thiên, anh nói thật."
"Cố Thừa Diệu ——"
"Thiên Thiên em hãy nghe anh nói." Cố Thừa Diệu thật sự cuống lên: "Anh không thể mất đi em, em hiểu không?"
Con có quý giá hơn nữa, cũng không quý giá bằng Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, Cố Thừa Diệu ôm chặt cô, làm thế nào cũng không chịu để cô rời khỏi lòng mình: "Mang thai là chuyện rất nguy hiểm, anh thật sự không thể để em trải qua thêm một lần nữa. Đồng ý với anh. Không cần đứa bé này, nghe lời ——"
Diêu Hữu Thiên ngây người, nghe thấy lý do của Cố Thừa Diệu, cô đột nhiên cảm thấy, tại sao mình lại tìm phải một người đàn ông ngốc nghếch như vậy?
,
"Cố Thừa Diệu, có nhiều người phụ nữ mang thai sinh con như vậy, không phải đều xảy ra chuyện sao? Tại sao đến lượt em, lại biến thành chuyện nguy hiểm?"
"Tại sao không nguy hiểm?" Cố Thừa Diệu nghĩ đến nhật ký mình nhìn thấy: "Lúc em mang thai Phàm Phàm đã nằm trong bệnh viện bao lâu,em quên rồi sao?"
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt của Cố Thừa Diệu, vẻ mặt của anh chăm chú, nghiêm túc như thế.
Tròng mắt đen sâu thẳm ngập tràn đau lòng và thương tiếc đối với cô.
Cơ thể chấn động, lời muốn mắng người phía sau của cô đột nhiên không nói ra được một câu nào nữa.
,
"Cố Thừa Diệu. Tại sao anh biết?"
Hình như cô chưa từng kể với anh mà? Lúc cô mang thai Phàm Phàm liên tục nằm trên giường dưỡng thai.
Vậy vì sao anh lại biết?
"Chỉ là anh biết." Cố Thừa Diệu cầm tay cô: "Thiên Thiên, anh có thể không cần con, nhưng anh không thể không có em. Em là người quan trọng nhất của anh. Xin em, nhất định phải sống thật tốt, có được không?"
"Thừa Diệu ——"
Cô chưa bao giờ biết, những chuyện cô chưa từng nhắc tới, lại khiến anh rối rắm như vậy.
Hít thở sâu, cô đưa tay ra ôm lấy anh, lần đầu tiên phát hiện, thì ra Cố Thừa Diệu cũng cần cảm giác an toàn.
"Em đã không sao rồi."
,
", , , , , , , , "
"Thật đấy. Anh xem. Năm đó cơ thể em yếu ớt, là vì em đã bị thương. Bây giờ sức khỏe của em rất tốt, thật sự rất tốt."
Sau khi quay về Bắc Đô, Kiều Tâm Uyển thương cô từng vất vả một mình nuôi dạy Phàm Phàm. Đồ ăn gì cũng mời người có chuyên môn điều dưỡng kiểm tra.
Không nói gì khác, canh hầm sáng tối mỗi ngày, toàn bộ là đồ mà phụ nữ uống sẽ có thể làm đẹp bồi dưỡng thân thể.
Cô về nhà họ Cố mấy tháng nay, mặc dù ngày ngày bận rộn, nhưng sắc mặt thật sự không tệ một chút nào. Ngược lại càng lúc càng mặn mà.
Mấy người Lý Khả Nghi đều cô là người phụ nữ được tình yêu tưới tắm, trong đó cũng có công lao của Kiều Tâm Uyển.
"Sức khỏe của em thật sự rất tốt. Em có thể bình an thuận lợi sinh con ra." Diêu Hữu Thiên bốn mắt nhìn nhau với anh, để anh nhìn thấy ánh mắt của mình: "Anh hãy tin tưởng em."
,
"Nhưng ——"
"Nhưng phá thai càng tổn hại sức khỏe hơn, anh không biết sao?" Diêu Hữu Thiên không ngại nói nghiêm trọng hơn một chút: "Người xưa nói dưa chín cuống rụng, nhưng bây giờ dưa còn chưa chín, anh cưỡng ép hái xuống, anh không sợ em tổn hại sức khỏe sao?"
"Thiên Thiên." Vấn đề là anh thật sự không có cách nào tưởng tượng, dáng vẻ bụng cô càng lúc càng lớn, sau đó chỉ nằm trên giường, không thể cử động, sắc mặt trắng bệch.
"Hơn nữa em còn có anh mà." Diêu Hữu Thiên nắm tay anh: "Bây giờ anh đang ở bên cạnh em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không phải sao?"
"Đó là đương nhiên." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. Không để em mệt, không để em cực khổ."
"Vậy chẳng phải đã xong rồi sao?" Cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã vòng Cố Thừa Diệu lại: "Lần này, em nhất định sẽ sinh ra một bé cưng khỏe mạnh. Chúng ta cùng nhìn nó ra đời, theo nó trưởng thành. Có được không?"
"Được." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Nhưng mà, em không được gạt anh, nếu như có chỗ nào khó chịu, em nhất định phải nói với anh."
,
"Em biết rồi, anh yên tâm."
"Không được quá mệt, sau này việc nhà cũng không cần làm nữa, trong nhà thuê nhiều người giúp việc như vậy cũng không phải là để ăn không ngồi rồi."
"Dạ, biết rồi." Bây giờ anh nói thế nào thì là thế ấy, Diêu Hữu Thiên không tranh cãi với anh.
"Còn nữa, không được đi làm."
"Cái này không được." Diêu Hữu Thiên rất thích công việc của mình, nhìn công ty kinh doanh không tốt cải tử hoàn sinh trong tay mình, loại cảm giác thành tựu đó không phải bình thường: "Em nhất định phải đi làm."
"Em ——"
"Nhiều nhất em bảo đảm, em không tăng ca, cũng không làm việc quá mức. Anh hãy đồng ý với em đi."
,
"Thật sự hết cách với em." Cố Thừa Diệu xoa đầu cô: "Nói ra là anh không tốt. Anh phải làm tốt biện pháp phòng tránh."
Là anh quên mất chuyện này. Mới khiến Diêu Hữu Thiên cực khổ như vạy: "Sinh xong đứa này, chúng ta sẽ không sinh nữa."
"Được." Diêu Hữu Thiên đồng ý, cô cũng không phải heo nái. Làm sao mà sinh liên tục được?
Có điều Phàm Phàm vẫn luôn muốn một em gái hoặc là một em trai. Mặc dù Đường Hạo Triết thường xuyên liên lạc với bé, nhưng dù sao đang ở nước Mỹ.
Con của cô cũng sẽ khác. Cô tin rằng, Phàm Phàm cũng sẽ rất vui mừng.
"Thiên Thiên." Cố Thừa Diệu ôm chặt cô, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng anh cũng biết cô nói có lý. Sinh non càng hại người.
"Em là người quan trọng nhất nhất, trên thế giới naà của anh. Nếu như em có chuyện gì, anh nhất định sẽ đi theo em. Em hãy tin anh."
,
Thật ra Diêu Hữu Thiên rất muốn nói Cố Thừa Diệu đang căng thẳng mù quáng.
Nhưng cô biết, lời Cố Thừa Diệu nói là thật.
Cố Tĩnh Đình từng nhắc với cô một lần, năm xưa sau khi mình bị thương, Cố Thừa Diệu đã nhảy thẳng xuống biển.
Bởi vì anh cũng không muốn sống nữa.
Tình cảm sâu đậm như vậy, Diêu Hữu Thiên sao có thể không xúc động?
Vậy nên cho dù đã trải qua những nghi ngờ, tổn thương kia, cô cũng vẫn bằng lòng ở bên cạnh người đàn ông này.
Vậy nên cho dù anh bị người ta thôi miên, mất trí nhớ, quên mất mình, cô cũng không buông tay.
,
"Cố Thừa Diệu. Anh yên tâm. Em sẽ sống thật tốt, sống đến một trăm tuổi. Anh cũng phải, bên cạnh em."
"Được." Cố Thừa Diệu gật đầu, cầm tay cô lên: "Chúng ta đã giao hẹn rồi, cùng sống đến trăm tuổi. Không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nhất định phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."
"Ừm." Diêu Hữu Thiên cười, trong mắt ngấn lệ: "Nếu như ai đó đi trước, nhớ phải chờ trên cầu Nại Hà. Chúng ta cùng qua cầu, đều không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau vẫn ở bên nhau."
Truyện được chuyển ngữ bởi Xá
[email protected]ê%Quý&Đôn.
Đáp lại cô, là Cố Thừa Diệu cúi đầu xuống trao một nụ hôn.
Mặt trời đã mọc từ lâu. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa phủ khắp phòng, khiến căn phòng một màu vàng óng.
Ánh sáng đó chiếu lên người hai người đang ôm hôn. Nhìn cực kỳ mỹ lệ.
Hai tay nắm lấy nhau, ở trong ánh nắng mặt trời, nắm chặt vô cùng.
Nắm lấy tay nhau, chung sống đến già.
*******************
Khi ăn bữa sáng, tin tức Diêu Hữu Thiên mang thai đã được các trưởng bối biết. Khiến các trưởng bối đều vui mừng muốn chết.
Đương nhiên, cũng có người rầu rĩ, ví dụ như Tả Phán Tình, lại ví dụ như, Cố Học Mai.
Con nhà người đã sắp bế hai đứa rồi, con nhà bọn họ ngay cả bóng dáng đối tượng cũng không thấy. Điều này thật sự quá khiến người ta rầu rĩ rồi.
Đương nhiên, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Kiều Tâm Uyển.
Bản thân bà năm xưa khi mang thai cũng không căng thẳng như vậy, bây giờ đến lượt Diêu Hữu Thiên, bà đã biến thành bậc thầy căng thẳng rồi.
,
Có thể đi làm, nhưng tuyệt đối không cho tự mình lái xe.
Để Thừa Diệu làm tài xế, cái này là chắc chắn.
Ngoài ra công việc không được quá nặng, không được tăng ca. Lại nói những việc cần chú ý một lần.
Diêu Hữu Thiên không hề sốt ruột, chỉ cười.
Cảm giác có người quan tâm, vẫn rất tuyệt.
"Mẹ, mẹ. Mẹ sắp sinh em trai đúng không? Đúng không?" Cố Dịch Phàm nhìn Diêu Hữu Thiên, ánh mắt đó gần như sắp hiện ra đốm sao.
,
"Đúng vậy. Có điều, vì sao lại là em trai thế? Lẽ nào Phàm Phàm không thích em gái sao?"
"Không cần." Cố Dịch Phàm lắc đầu: "Em trai sau khi lớn lên sẽ trở thành đàn ông. Em gái thì không làm được."
"Á ——" Trên trán Diêu Hữu Thiên hiện lên ba vạch đen.
Cố Dịch Phàm giống như không nhìn thấy, nói tiếp: "Mẹ, con đã nghĩ rồi. Sau này con lớn lên sẽ biến thành một người đàn ông, một người đàn ông chân chính. Đến lúc đso con nhất định sẽ thắng Đường Hạo Triết."
Mặc dù Cố Dịch Phàm và Đường Hạo Triết không ở cùng một nơi, có điều cách mấy ngày sẽ chat video.
Nói với đối phương mình lại học được cái gì, đã đạt được mục tiêu gì.
Hai đứa trẻ không ở cùng một nơi, so tài lặng lẽ.
,
Đối với chuyện này, Diêu Hữu Thiên vẫn rất thích nghe thích thấy.
Có điều: "Nhưng mẹ muốn một em gái cơ." Nhớ năm xưa, ba cô sinh liền bốn người mới sinh ra một cô con gái.
Cô hi vọng vận may của mình đủ tốt, cái thai lần này sẽ là một bé gái.
"Hả?"
"Đúng vậy." Diêu Hữu Thiên nghĩ đến một đoạn văn mình thấy trong sách: "Phàm Phàm con nghĩ xem. Nếu như con có một cô em gái. Mùa xuân con đưa em đi ngắm hoa, tết hoa thành vòng hoa cho em đeo. Mùa hạ đưa em đi chơi ở bờ biển, mùa thu leo núi cùng em, ngắm lá đỏ khắp núi. Mùa đông con và em gái có thể ném tuyết. Nặn người tuyết. Không tuyệt sao?"
"Vậy nếu như là em trai, con cũng có thể đưa em đi ngắm hoa, tết vòng hoa cho em ấy, cùng em ấy leo núi, nặn người tuyết mà?"
,
Diêu Hữu Thiên không biết nói gì nữa, nhưng Cố Thừa Diệu lại ôm Cố Dịch Phàm lên, để bé đối diện với mình: "Vừa rồi Phàm Phàm nói lớn lên sẽ biến thành đàn ông phải không?"
"Đúng vậy." Cố Dịch Phàm gật đầu. Vẻ mặt kiên quyết.
"Ừm. Nhà họ Cố có người đàn ông như con, thì lại thiếu mất một tiểu công chúa rồi. Chúng ta để mẹ sinh một em gái, chúng ta cùng chăm sóc em gái, con là đàn ông, thì phải chăm sóc tốt cho em gái, nếu không sẽ không phải là đàn ông nữa. Đương nhiên, nếu như mẹ sinh một em trai, lớn lên cũng là một người đàn ông, vậy em ấy sẽ không cần con chăm sóc nữa. Vậy con thể hiện phong độ đàn ông của con thế nào đây?"
"Á ——"
Cố Dịch Phàm đã thành công bị Cố Thừa Diệu cho vào tròng rồi.
Nghiêng khuôn mặt nhỏ nhìn Diêu Hữu Thiên. Diêu Hữu Thiên gật đầu: "Đúng vậy, nếu như là một em trai, thì sẽ không cần con bảo vệ nữa, vậy con làm sao chứng minh con là đàn ông đây?"
,
"Con, con có thể bảo vệ mẹ mà." Giọng nói của Cố Dịch Phàm rõ ràng không cương quyết như vừa rồi nữa.
"Nhưng mẹ có ba bảo vệ rồi." Cánh tay trống của Cố Thừa Diệu ôm lấy Diêu Hữu Thiên: "Mẹ là của ba. Ba sẽ bảo vệ mẹ, cho nên không cần con nữa."
Khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm đần ra. Rất rối rắm, rất rối rắm.
"Vậy được rồi. Vậy thì sinh một em gái." Cố Dịch Phàm suy nghĩ lời ba, hình như rất có lý: "Ừm. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em gái."
"Ừ. Về sau chuyện bảo vệ em gái, sẽ giao cho con rồi." Cố Thừa Diệu vỗ vai Cố Dịch Phàm, không nhìn bé giống như trẻ con chút nào: "Nam tử hán đại trượng phu nói dược làm được."
"Vâng. Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Cố Dịch Phàm giơ tay chào cực kỳ nghiêm túc.
,
Dáng vẻ đó, đáng yêu vô cùng, Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được, đưa tay ra ôm lấy Cố Dịch Phàm, hôn mạnh một cái lên mặt Cố Dịch Phàm.
Có điều lúc còn muốn ôm hôn cái thứ hai, Cố Thừa Diệu đã kéo bé ra khỏi lòng Diêu Hữu Thiên trước một bước.
"Nếu như con đã là đàn ông rồi, vậy thì không được đòi mẹ ôm nữa."
"Còn nữa, bây giờ mẹ con đã có em gái rồi, con không thể để mẹ ôm con. Có nghe thấy không?"
Cố Dịch Phàm bĩu môi, nhưng không kháng cự quá nhiều.
Bé đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Đường Hạo Triết thường ngày khoe khoang mình có một em gái.
,
Một lát thì nói em gái biết đi rồi, một lát lại nói em gái biết nói rồi.
Mấy ngày trước còn nói với bé, em gái nhà Đường Hạo Triết biết gọi người rồi.
Ha ha, bây giờ bé cũng có em gái rồi. Đường Hạo Triết có, bé cũng có, yeah yeah yeah, quá tuyệt vời.