"Đúng rồi." Doanh Diễm Kiều nhìn Diêu Hữu Quốc ngồi ở trong góc phòng bao, đang bị Cố Thừa Diệu cưỡng ép lôi ra: "Tư Nhiễm vẫn chưa có tin tức sao?"
"Chưa có." Diêu Hữu Thiên lắc đầu. Nói đến chuyện này, cô cũng rất bất đắc dĩ: "Anh mình liên tục tìm kiếm, Thừa Diệu cũng cho người đi tìm rồi, nhưng không biết cậu ấy đã trốn đi đâu, vẫn chưa có tin tức."
,
Mấy người chị em tốt đều im lặng.
Lý Khả Nghi trừng Diêu Hữu Quốc một cái: "Ôi, rối một nùi."
Tư Nhiễm thật đáng thương.
"Không sao, mình tin tưởng nhất định sẽ tìm được." Diêu Hữu Thiên mím môi: "Được rồi, hôm nay không nói những chuyện này nữa. Chúng ta ra ngoài chơi mà. Mọi người vui vẻ một chút, cho dù không yêu đương với mấy người này, cũng có thể tiếp xúc một chút mà."
Diêu Hữu Thiên dùng cây tăm cắm vào một miếng xoài bỏ vào miệng: "Thật ra mặc kệ là cỏ gần hang hay không phải cỏ gần hang, nhìn hợp mắt là được rồi mà. Có cơ hội thì thử xem."
"Không có hứng thú." Doanh Diễm Kiều đầy vẻ cao ngạo lạnh lùng. Cô chỉ yêu vàng, không yêu đàn ông.
,
Lý Khả Nghi xua tay: "Mình ấy mà, là rễ cỏ, mình cảm thấy mình vẫn nên tìm một rễ cỏ thì phù hợp hơn."
Cô bé lọ lem có thể gả cho hoàng tử, là bởi vì người ta vốn dĩ chính là tiểu thư, giấc mơ gả vào nhà giàu kia, thỉnh thoảng nằm mơ thì có thể, thật sự thực hiện thì thôi đi.
"Em cũng không có hứng thú." Mạc Dư Tiệp mặt đầy kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802423/chuong-350-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.