"Một tuần? Đừng ác như vậy chứ?" 
Anh cười đùa cợt nhả, muốn tránh thoát trừng phạt lần này. 
Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là trừng anh một cái, rút khăn giấy ra lau sạch sữa tươi trên bàn, sau đó bắt đầu ăn sandwich. 
"Hôm nay không mưa, chúng ta có thể đi dạo London một chút." Cố Thừa Diệu đã khôi phục dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Dù sao không thể thu dọn đồ đạc một hai cái xong ngay được, vậy để ngày mai dọn tiếp, cũng vậy." 
"Ừm." Diêu Hữu Thiên nhìn bên ngoài, trời hơi u ám, có điều quả thực không mưa nữa: "Không phải nói buổi trưa mời hàng xóm ăn cơm sao?" 
"Trước tiên hôm nay mời đồng nghiệp của em. Ngày mai lại mời hàng xóm là được." 
, 
Cố Thừa Diệu đã lập kế hoạch xong rồi: "Nhưng hôm nay chúng ta có thể đi chơi trước không?" 
Anh đã đến nước Anh không chỉ một lần, có điều bên cạnh có Diêu Hữu Thiên, cảm giác lại không giống nhau. 
Diêu Hữu Thiên đã ở đây nhiều năm như vậy, ngoài thỉnh thoảng đưa Phàm Phàm ra ngoài, cũng không đi chơi riêng. 
"Được. " 
Cố Thừa Diệu cười, khóe môi cong lên, mang theo ý cười đầy ắp. 
Nước Anh cũng là một quốc gia rất có lịch sử. Mùa đông mặc dù lạnh, nhưng không thể ngăn cản bước chân vui vẻ của du khách. 
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu tay dắt tay, đi qua phố lớn ngõ nhỏ. 
, 
Cô đưa anh đến thăm nơi đi làm trước đây. 
Cô xin nghỉ một tháng, Taryn đã biết, có điều không ngờ cô lại đến nước Anh. 
Cùng với rất bất ngờ và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802422/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.