Chương trước
Chương sau
"Một tuần? Đừng ác như vậy chứ?"
Anh cười đùa cợt nhả, muốn tránh thoát trừng phạt lần này.
Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là trừng anh một cái, rút khăn giấy ra lau sạch sữa tươi trên bàn, sau đó bắt đầu ăn sandwich.
"Hôm nay không mưa, chúng ta có thể đi dạo London một chút." Cố Thừa Diệu đã khôi phục dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Dù sao không thể thu dọn đồ đạc một hai cái xong ngay được, vậy để ngày mai dọn tiếp, cũng vậy."
"Ừm." Diêu Hữu Thiên nhìn bên ngoài, trời hơi u ám, có điều quả thực không mưa nữa: "Không phải nói buổi trưa mời hàng xóm ăn cơm sao?"
"Trước tiên hôm nay mời đồng nghiệp của em. Ngày mai lại mời hàng xóm là được."
,
Cố Thừa Diệu đã lập kế hoạch xong rồi: "Nhưng hôm nay chúng ta có thể đi chơi trước không?"
Anh đã đến nước Anh không chỉ một lần, có điều bên cạnh có Diêu Hữu Thiên, cảm giác lại không giống nhau.
Diêu Hữu Thiên đã ở đây nhiều năm như vậy, ngoài thỉnh thoảng đưa Phàm Phàm ra ngoài, cũng không đi chơi riêng.
"Được. "
Cố Thừa Diệu cười, khóe môi cong lên, mang theo ý cười đầy ắp.
Nước Anh cũng là một quốc gia rất có lịch sử. Mùa đông mặc dù lạnh, nhưng không thể ngăn cản bước chân vui vẻ của du khách.
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu tay dắt tay, đi qua phố lớn ngõ nhỏ.
,
Cô đưa anh đến thăm nơi đi làm trước đây.
Cô xin nghỉ một tháng, Taryn đã biết, có điều không ngờ cô lại đến nước Anh.
Cùng với rất bất ngờ và kinh ngạc, Taryn tương đối hào phóng tỏ ý có thể để cô chơi nhiều thời gian hơn.
Hành trình tiếp theo của Diêu Hữu Thiên trở nên rất kín, ban ngày cùng với Cố Thừa Diệu đi chơi khắp nơi, buổi tối lại đóng gói một số đồ đạc muốn mang về Bắc Đô, thu dọn xong.
,
Mấy ngày trôi qua, đống đồ đã nhiều đến mức nhét đầy ít nhất bốn cái rương rồi.
Phần lớn đều có liên quan đến Cố Dịch Phàm. Cố Thừa Diệu cùng thu dọn với cô, nghe cô nói lịch sử của từng thứ đồ.
Nói Phàm Phàm bắt đầu biết đi lúc nào, bắt đầu học nói lúc nào, bắt đầu học nhận mặt chữ lúc nào.
Phát hiện cô nhớ cực kỳ rõ ràng. Đặc biệt là chuyện có liên quan đến Phàm Phàm.
,
Anh nghĩ, đây chính là tình thương của mẹ rồi. Ghi nhớ từng mốc từng chặng trong quá trình trưởng thành của con trai mình.
Anh đột nhiên rất hâm mộ Cố Dịch Phàm. Anh tin rằng chờ Cố Dịch Phàm trưởng thành rồi, hai người sẽ nói với bé, chuyện lúc nhỏ của bé là như thế nào.
May mắn, tuổi thơ của anh không có ba mẹ bầu bạn, Cố Dịch Phàm có rồi.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.
Một tuần sau, Diêu Hữu Thiên cho dù có không nỡ hơn nữa, cũng chỉ có thể thu dọn hành lý rời đi.
Vốn định thanh lý căn nhà, nhưng cuối cùng lại không. Cố Thừa Diệu nói sau này có cơ hội, có thể đưa Phàm Phàm qua bên này chơi.
*****************************
Quay về Bắc Đô, thời tiết đã bước vào đầu đông.
Gió ở sân bay Bắc Đô rất lớn, thổi đến mức khiến người ta khó chịu.
May mắn là bọn họ ở nước Anh đã quen rồi. Cố Thừa Diệu kéo kín áo khoác của Diêu Hữu Thiên, nắm tay cô.
"Có lạnh không?"
Bên này không khác London nhiều. Có điều máy sưởi trên máy bay vừa rồi mở rất ấm, anh sợ cô có chút không thích ứng.
"Không lạnh."
,
Diêu Hữu Thiên nhìn trộm Cố Thừa Diệu một cái. Mấy ngày nay người này đổi tính rồi.
Không náo loạn cũng không giả ngốc. Hơn nữa còn rất dịu dàng săn sóc.
Cô chỉ gần cau chân mày, anh đã nghi ngờ cô khó chịu ở đâu. Sau đó liên tục hỏi ngắn hỏi dài.
Mặc dù cảm giác được người ta quan tâm rất tốt, có điều tại sao cô lại cảm thấy kỳ lạ? Hơn nữa cảm thấy rõ ràng Cố Thừa Diệu giống như có chuyện gì đang giấu cô.
"Không lạnh thì về thôi."
Cố Thừa Diệu không cho cô cơ hội bình tĩnh lại suy xét, gọi điện thoại cho người đến chuyển hành lý, mà anh lại cùng với Diêu Hữu Thiên về nhà trước.
Vừa về nhà, Diêu Hữu Thiên đã bị Cố Dịch Phàm ôm thật chặt không chịu buông.
"Mẹ. Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết rồi."
,
"Mẹ, tại sao mẹ có thể đi lâu như vậy?"
"Mẹ, đến điện thoại mẹ cũng không gọi cho con một cuộc, có phải mẹ không yêu con nữa không?"
"Mẹ, mặc dù mẹ không yêu con nữa, có điều con vẫn sẽ yêu mẹ."
Câu nói ngây ngô của Cố Dịch Phàm khiến Diêu Hữu Thiên buồn cười, ôm lấy con trai: "Sao có thể chứ? Phàm Phàm đáng yêu như vậy, mẹ yêu Phàm Phàm nhất."
"Em yêu Phàm Phàm nhất, vậy anh thì sao?"
Cố Thừa Diệu nghe thấy câu này, thật sự không nhịn được chen vào một câu.
"Mẹ yêu con nhất, yêu ba thứ hai." Cố Dịch Phàm lè lưỡi với Cố Thừa Diệu, ba xấu xa, bắt cóc mẹ đi những một tháng. Thật sự quá đáng ghét rồi.
,
"Thứ tự này của con không đúng, không ba, lấy đâu ra con?" Cố Thừa Diệu quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên, em yêu anh nhất, thứ hai mới là yêu Phàm Phàm, có đúng không?"
"Không đúng." Diêu Hữu Thiên rất không khách khí cắt ngang ảo tưởng của anh: "Em yêu Phàm Phàm nhất."
Cố Thừa Diệu nhỏ giọng hô: "Anh đau lòng rồi. Thiên Thiên, người em yêu nhất lại không phải là anh? Anh kháng nghị."
"Kháng nghị vô hiệu." Cố Dịch Phàm làm mặt xấu với anh: "Biết đủ đi, ba còn có thể xếp thứ hai."
Cố Thừa Diệu vỗ trán. Con trai lại thông minh hơn một chút rồi.
,
Diêu Hữu Thiên và Cố Dịch Phàm nhìn thấy bộ dạng của anh thì đều cười, Kiều Tâm Uyển đứng ở cửa nhìn thấy một nhà ba người bọn họ dính lấy nhau cũng cười theo.
Sắc mặt của Uông Tú Nga cũng rất hài lòng. Dù thế nào cũng không ngờ, cháu trai lại có một mặt như vậy.
Thật tốt.
Hôm nay thời tiết Bắc Đô rất tốt, ánh nắng chiếu vào trong sân, lòng của mọi người đều ấm áp.
**********************
Sau khi trở về nhà họ Cố, Diêu Hữu Thiên chỉ nghỉ ngơi một ngày, đã lại chìm vào sự bận bịu của công việc.
Về dự án thu mua mới, sau khi cô nghỉ ngơi, trụ sở chính đã phái người xuống, đã ký kết hợp đồng.
Mà hiện giờ cô cần phải làm tốt công việc phía sau. Trạng thái hiện giờ của cô không khác Cố Thừa Diệu khoảng thời gian trước nhiều.
Cô bận, Cố Thừa Diệu càng bận hơn .
Bởi vì anh vừa nghỉ đã nghỉ một tháng, khiến Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân gánh vác công việc ban đầu của anh.
Mà anh vốn dĩ chính là một kẻ cuồng công việc. Hại cho Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân đều không có thời gian nghỉ ngơi.
Vậy nên Cố Thừa Diệu vừa về Bắc Đô, đã bị áp chế về công ty bán mạng rồi.
,
Mặc dù anh không phục, nhưng cũng không có cách. Cố Thừa Lân càng ác hơn, trực tiếp quăng ra một tờ giấy xin nghỉ phép, tỏ ý mình cũng phải nghỉ ngơi một tháng.
Vẫn là Cố Thừa Kỳ ngăn cản "sự hồ đồ" của em trai.
Nhưng cùng với sự phát triển và khuếch trương không ngừng mấy năm nay của Cố thị, bọn họ quả thực đều không thoải mái gì.
Đảo mắt đã đến Chủ nhật, ba anh em đã mệt mỏi một tuần, quyết định thả lỏng một chút.
Địa điểm thả lỏng chọn tại club tư nhân của Đỗ Thanh Hiên.
,
Diêu Hữu Thiên vốn định về nhà chơi với con, có điều không qua được Cố Thừa Diệu, anh nói một tháng nay không ở nhà, Phàm Phàm cũng quen rồi, chỉ thiếu một ngày cũng không sao.
Suy nghĩ một chút cũng có lý, đã đi cùng. Dù sao từ sau khi cô quay về, rất ít tham gia tụ tập với đám bạn từ nhỏ của nhà họ Cố. Quả thực có chút không thoái thác được.
Có điều chỉ có cô vẫn quá ít. Lại gọi cả Lý Khả Nghi, Mạc Dư Tiệp và Doanh Diễm Kiều.
Phòng khách quý VIP.
Phòng bao rộng rãi, không chật chội chút nào.
Một đám người tụm năm tụm ba, nhờ Diêu Hữu Thiên, mấy cô bạn thân cũng tính là nói chuyện được với đám bạn từ nhỏ của Cố Thừa Diệu.
Không có tình cảm thì thật sự rất khó thân thiết. Nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn rất hòa hợp.
,
Sau khi Lý Khả Nghi ngồi xuống, vỗ thật mạnh vai Diêu Hữu Thiên một cái: "Cậu được đấy. Biến mất cả một tháng. Cũng không liên hệ với chị em tụi mình, quá đáng lắm rồi."
"Xin lỗi." Diêu Hữu Thiên nói không tính là có thành ý: "Lúc mình ngủ bị Cố Thừa Diệu đưa đi, tỉnh dậy điện thoại cũng không mang, không cách nào liên lạc với các cậu. Có điều, mình có mang quà cho các cậu."
Diêu Hữu Thiên nói xong lấy mấy phần quà ra, mỗi người một phần.
"Vậy cũng không tệ lắm." Lý Khả Nghi nhận quà, lại nhích tới gần Diêu Hữu Thiên: "Này, mình nói bây giờ cậu thật hạnh phúc đấy."
Cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại hạnh phúc dễ chịu. Nét mặt biểu hiện ra giữa mày mắt không gạt được người.
Nhìn ra được, Cố Thừa Diệu đối xử với cô rất tốt.
,
"Ừm. Quả thật." Diêu Hữu Thiên không phủ nhận hạnh phúc của mình. Khóe môi cô ngậm nụ cười, khoảng thời gian này quả thực Cố Thừa Diệu đối xử với cô tốt đến mức không còn gì để nói.
Có lúc cô cũng cảm thấy qua khoa trương, có điều anh vẫn không thay đổi. Khiến cô thật sự cảm thấy có chút được nuông chiều mà sợ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt lướt qua phòng bao nhìn thấy Cố Thừa Diệu ngồi ở đầu bên kia.
Anh đang nói chuyện phiếm với hai anh em còn lại của nhà họ Cố, cảm nhận được ánh mắt của cô bèn cười với cô. Ánh mắt có tình yêu rõ ràng.
"Chậc chậc, có rất nhiều bong bóng màu hồng đấy." Mạc Dư Tiệp không chịu nổi nữa. Đầy vẻ buồn nôn nổi hết cả da gà trên người: "Đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, cũng tính là vợ già chồng già rồi, có cần buồn nôn như vậy không?"
"Cậu nói câu này không đúng." Doanh Diễm Kiều xua tay: "Mặc dù bọn họ kết hôn rất nhiều năm, có điều thời gian thật sự ở bên nhau, lại rất ít, cho nên. Bây giờ vẫn tính là tân hôn nhé."
"Quá buồn nôn rồi." Mạc Dư Tiệp ôm lấy cánh tay Lý Khả Nghi: "Khả Nghi, chúng ta cũng mau đi tìm một người đàn ông. Nếu không không chịu nổi nữa."
"Đi tìm đi tìm." Diêu Hữu Thiên đảo quanh phòng bao một vòng: "Trai đẹp trong phòng này, tha hồ cho các cậu chọn."
,
"Không cần." Mạc Dư Tiệp lắc đầu: "Thỏ không ăn cỏ gần hang. Em không có thói quen ra tay với người của mình."
"Những người này không thể tính là cỏ gần hang chứ?" Diêu Hữu Thiên nhìn sang một cái.
Ngoại trừ một mình Cố Thừa Diệu đã kết hôn.
Hai anh em Cố Thừa Kỳ, Đỗ Thanh Hiên, Tống Lãng, Hồ Tư Hiền. Và cả Kiều Thành Trạch, những người này đều chưa kết hôn mà.
Hơn nữa lại không thân quên với Mạc Dư Tiệp, sao có thể gọi là cỏ gần hang chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.