Editor: Xám
Đường Diệc Thâm từ đầu đến cuối đều không nói gì, giống như là đang thưởng thức tranh chấp giữa con trai mình và Cố Thừa Diệu.
Đến khi mọi người đi hết rồi, lúc này mới tiến lên hai bước, một tay ôm con gái, tay còn lại vỗ vỗ vai Cố Thừa Diệu.
“Thừa Diệu, cảm ơn em.”
Hai năm nay Đường Hạo Triết cậy người nhà yêu thương bé, gây chuyện đến long trời lở đất.
,
Cộng thêm còn có một Hiên Viên Long Nhất phát điên cùng bé, mang theo hai tiểu quỷ nhà mình ngày ngày nổi loạn.
Anh nói một câu, Đường Hạo Triết có thể cãi một câu.
Nhưng đã rất lâu rồi anh không thấy, Đường Hạo Triết bị người ta chỉnh cho không biết giấu mặt vào đâu.
Cố Thừa Diệu xem lời Đường Diệc Thâm là nói mát, trên mặt có chút ngại ngùng: “anh rể. Anh đừng mỉa mai em.”
“Không phải. Anh thật sự cảm ơn em.” Thằng nhóc thối kia ở nước Mỹ quá lâu, tính tình cũng ngang tàng quá rồi, không ai quản thúc được nó.
“Tiếp tục giữ vững nhé.” Đường Diệc Thâm lại xoa đầu Cố Dịch Phàm, lúc này mới ôm con gái đi tìm vợ.
,
Hiện giờ ở hành lang chỉ còn lại một nhà ba người Cố Thừa Diệu.
Mặt Cố Dịch Phàm hơi đỏ, bé giãy giụa hai cái, tỏ ý bảo Cố Thừa Diệu đặt mình xuống: “Cháu cũng không cần ôm.”
“Không sao, ba thích ôm con.” Hôm nay Cố Thừa Diệu còn muốn thân thiết với con trai hơn một chút.
Cố Dịch Phàm lúng túng, nhìn về phía Diêu Hữu Thiên giống như cầu cứu.
Hôm nay chú này thật kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802397/chuong-326-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.