Editor: Xám
Trong lòng Cố Thừa Diệu có chút lo lắng Cố Học Võ sẽ tức giận.
Anh nhớ đến thái độ của ba mấy năm trước, giọng điệu của ông lúc đó không tốt lắm.
Có điều thái độ của Cố Học Võ khiến anh trở nên càng thêm cực đoan.
Cho dù là anh nợ Bạch Yên Nhiên cũng được, hay là Bạch Yên Nhiên nợ anh cũng được.
Anh đều không hi vọng kết quả tốt nhất, là hai bên không nợ nhau.
,
Anh cũng không hi vọng lại vì chuyện của Bạch Yên Nhiên là chọc cho Cố Học Võ không vui: “Ba, ba đừng tức giận. Con không có ý trách ba. Chỉ là con cảm thấy, chúng ta không thể khiến người ta hiểu lầm có phải không?”
Gánh chịu tội danh như vậy, nhưng kết quả là hoàn toàn không làm, không phải là rất oan uổng sao?
Cuối cùng ánh mắt Cố học Võ đã nhìn về phía con trai của mình.
Trong mắt của anh thoáng hiện chút thấp thỏm, mặc dù rất nhanh đã biến mất, nhưng vẫn bị ông bắt được.
Hình như con trai đang sợ mình.
Ông đột nhiên ý thức được chuyện này. Không hiểu sao, có chút không thoải mái.
Ông còn nhớ, hoàn cảnh ngày mình nói ba yêu con với con trai, mặc dù ông rất không tình nguyện, nhưng trong mắt Cố Thừa Diệu lại có sự cảm động.
,
Bây giờ lại sợ mình?
Ông đáng sợ như thế sao?
Nheo mắt lại, ông khẽ gật đầu mấy cái nhưng gần như không thể nhìn thấy.
“Ba biết rồi. Ba sẽ cho người đi điều tra.” Bạch Yên Nhiên. Ông lại không nhớ có một nhân vật như vậy mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802396/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.