Đầu xuân mưa phùn giăng khắp lối. Trong lòng Hồng Thất chợt nhớ đến hôm có chợ tết ở Cam pu chia, đó lần đầu tiên cô gặp Tô Yến Thâm.
Chuyển mùa, thời tiết thay đổi, làm cho Hồng Thất bị cảm mạo. Ban đầu chỉ cảm nhẹ, nhưng sau dần, sau dần chuyển nặng, Hồng Thất sốt li bì cả tuần liền.
Hồng Thất mê man không tỉnh.
Ở Thương Thành cô gặp lại Tiểu Tuyết, dì Hoa, Trịnh Thiên,... tất cả mọi thứ như quay về năm cô 17 tuổi.
Khi Hồng Thất chuyển sốt, Uông Hy Vấn không cách nào phải gọi bác sĩ Trương đến.
Hắn đứng bên cạnh nhìn bác sĩ Trương, trong lòng vô cùng lo lắng. Bác sĩ Trương khám xong chỉ cười cười:
"Không sao, không sao! Phu nhân chỉ là căn cơ yếu ớt, thay đổi môi trường nên dễ bệnh thôi!"
Uông Hy Vấn gật đầu rồi đi ra ngoài, nhìn xuống sảnh từ tầng ba, nơi này, chính là nơi hắn ép cô bắn súng giết chết một người. Chuyện đã lâu như vậy, đối với cô, có lẽ đã quên rồi.
Hắn ban đầu giữ Dung Hoa chính vì Dung Hoa giống Diễm Tâm. Nhưng hẳn đó cũng chỉ là bề ngoài. Hắn giữ chút nghĩa tình với Dung Hoa cũng là vì trong một lần đến Nhật, hắn bị ám sát, với thân thủ của hắn cũng dễ dàng hạ được. Tuy nhiên, số người ám sát quá đông, còn có samurai, Dung Hoa cũng đỡ cho hắn một nhát dao.
Đối với Hồng Thất, hắn lại hoàn toàn khác.
Hồng Thất sốt cao nằm trên giường, cả đêm, Uông Hy Vấn ngồi canh chừng cô.
Chẳng biết hắn ngủ quên từ lúc nào, khi Hồng Thất tỉnh lại đã nhìn thấy hắn gục đầu cạnh cô:
“Anh Hy Vấn, sao anh không về phòng ngủ cho thoải mái?”
Hắn tỉnh dậy, nhìn cô, nói:
“Tỉnh lại rồi sao? Ý em nói...là tôi không nên ở đây?” Cô vội lắc đầu:
“Không phải. Tôi không có ý đó.”
Hắn im lặng kéo chăn nằm vào cùng cô.
“Tôi đang bị bệnh. Cứ nằm như thế này anh sẽ bị lây bệnh!”
Uông Hy Vấn kéo cô gần về phía hắn, nói:
“Bệnh sẽ khiến em chăm sóc tôi, rất đáng!”
Giữa xuân, còn hơn một tuần là đón tết Nguyên đán. Không khí bấy giờ đã ấm lên, hoa cũng bắt đầu nở rực rỡ, đặc biệt là khóm hoa trước cổng đã nở đúng độ cao trào.
Hồng Thất ngồi trong phòng nhìn qua cửa sổ ở lầu ba ra nơi có những khóm hoa kia rực rỡ trong màn đêm bao phủ, cô giống như con chim bị nhốt trong lồng, giương đôi mắt ra bầu trời tự do kia.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Uông Hy Vấn bước vào, trên tay cầm theo một tờ giấy, hắn đưa tờ giấy cho cô.
Cô đọc nội dung của tờ giấy, như không tin vào mắt mình. Giấy đăng kí kết hôn ư?
“Tất cả đều đã điền xong, chỉ còn thiếu điểm chỉ của em thôi!”
“Tôi không muốn!” Cô nói.
Hắn im lặng, hít một hơi:
“Không muốn ư? Tôi vốn dĩ không ép buộc ai. Nhưng tôi sẽ ép em phải tự nguyện.”
Cô hất tờ giấy, trong phút chốc tờ giấy rơi xuống đất.
Hắn nhìn tờ giấy rơi xuống mà trong lòng vô cùng tức giận.
Cô trừng trừng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lạnh lẽo của Uông Hy Vấn mà bất thình lình thấy lạnh sống lưng.
Hắn nắm chặt lấy hai vai cô, gằn giọng:
“Không muốn gả cho tôi? Vậy em muốn gả cho ai? Cho Tô Yến Thâm phải không?”
Cô cắn môi, đánh bạo nói:
“Đúng! Đời này ngoài Tô Yến Thâm, tôi sẽ không lấy ai khác.”
“Em...”
Hắn tức giận bóp chặt cổ cô, một tay thuần thục vén váy ngủ của cô cao lên, càn quấy tiếp cận cô.
“Uông Hy Vấn tôi trước nay cần bao nhiêu người thì có được bấy nhiêu người. Duy chỉ ngày hôm nay, mỗi mình em, dám từ chối tôi.”
Nói rồi hắn tiến vào trong cô một cách bất ngờ, đem mọi căm phẫn trút hết lên người cô. Chẳng có dịu dàng, chẳng sự tin tưởng. Cô thật sự hiểu, cái gì là cay đắng tủi nhục trên đời. Cô cũng thật sự hiểu cảm giác của cô gái Nga - mẹ của Uông Hy Vấn.
"Tại sao? Tôi đã nói là tôi không muốn!" Cô ai oán nói.
"Nhưng tôi muốn! "
Cô đau đớn bấu mười đầu ngón tay trên lên tay của Uông Hy Vấn mà lúc ấy, hắn dường như muốn đoạt mạng cô.
Cô nhớ đến Tô Yến Thâm, lúc này, cái chết lại như mò đến chỗ cô, thắp lên trong đầu cô ý nghĩ tự vẫn.
Nhìn cô bộ dạng như thế này Uông Hy Vấn càng đau lòng. Hắn trước nay một lòng vì cô, thương yêu cô, bảo vệ cô. Bây giờ lòng hắn rất đau, đau gấp ngàn lần so với tác dụng độc được tiêm vào người của Tô Yến Thâm kia. Nhưng cô vốn dĩ là không quan tâm hắn.
Bất giác cảm giác yêu thương trỗi dậy, luật động của hắn nhẹ nhàng hơn. Hắn thật sự sợ làm cô đau.
Bên ngoài gió thổi làm rèm cửa bay bay.
Nữ nhân trong phòng dường như đã trút bỏ hết xiêm y, trong khi Uông Hy Vấn vẫn vô cùng gọn gàng. Luật động như dịu dàng hơn, hắn nắm lấy bàn tay cô chặt chẽ không rời.
"Hừm" một tiếng, Uông Hy Vấn đem hết tức giận và căm phẫn đổ dồn lên người cô.
"Sao anh không giết tôi ngay đi!"
Cô đẩy hắn ra, tay nhặt lấy mảnh váy bị rách trên nền nhà, cố chạy đến ban công. Nhưng vì lúc nãy Uông Hy Vấn nắm chặt chân cổ chân làm cô bị đau, bây giờ ngay cả việc đứng cũng khó khăn.
Cô liêu xiêu đứng lên, dùng mảnh vải duy nhất che thân lại, một mạch nhìn hướng ban công, cô sẽ giải quyết hết tất cả, cô chết, mọi thứ sẽ đều ổn thỏa.
Nhưng chạy chưa đến ban công cô đã bị hắn kéo lại, nói:
"Tôi không muốn làm đau em, không muốn em tuyệt vọng. Chỉ cần...em tuân ý tôi!"
Cô khóc ngất, cô thật yếu đuối, vô dụng, ngay cả việc quyết định cuộc đời mình cũng không làm được.
Uông Hy Vấn bế cô vào phòng tắm, cưỡng ép tắm rửa cô, mặc quần áo rồi bế cô lên giường nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối, cô chẳng nói lời nào. Điều này càng khiến Uông Hy Vấn thật đau lòng.
--- ------ ------
Sáng hôm sau, khi Hồng Thất tỉnh dậy, khắp người đau khủng khiếp, trên bàn cạnh giường, tờ giấy đăng kí kết hôn đã được điểm chỉ.
Hồng Thất xoay người cố bước xuống giường nhưng cả cơ thể rã rời không còn chút sức lực. Kết quả là chưa kịp chạm chân xuống đất đã bị Uông Hy Vấn kéo ngược lại vào lồng ngực hắn. Vừa đúng hắn không mặc áo, toàn bộ cơ thể cường tráng đều bị Hồng Thất chạm phải, điều này khiến cô có chút ngại ngùng.
"Sau này, em sẽ là Uông phu nhân danh chính ngôn thuận, em muốn gì tôi sẽ cho em thứ ấy, cuộc sống của em duy chỉ có tôi. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc."
"Tôi không muốn gì cả ngoài cuộc sống tự do, tôi không muốn bị nhốt trong một cái lồng." Cô nói.
Hắn đứng lên bước xuống khỏi giường, ánh sáng bên ngoài soi vào phòng, lên lưng của hắn.
"Tôi yêu em. Đó là lần đầu tiên tôi nói và sau này cũng không bao giờ lặp lại một lần nào nữa!"
Hắn đi khỏi phòng từ lúc nào.
--- ------ ------ ---
Tết nguyên đán
Không khí ở Thương Thành rộn ràng hơn.
Ngày Mồng một tết, Hồng Thất bất chợt nhớ đến cha mẹ đã mất, trong lòng thấy rất lạnh lẽo.
Hoa đào nở cả một vùng rực hồng, cánh hoa rơi theo từng đợt gió thổi. Hoa đào có màu hồng đậm, hương thơm nhẹ nhàng, nhưng càng buồn thêm khi từng giây từng phút cánh hoa lại chia lìa cành lá.
Hồng Thất thấy mình có lỗi vô cùng, năm 17 tuổi cô bị bắt cóc, cô làm cha mẹ lo lắng, khi sắp về thăm lại cha mẹ, thì cha mẹ đều ra đi. Suốt mấy năm cô quên đi kí ức, cũng chưa từng hương khói cho cha mẹ ngày nào, năm hết tết đến, cũng không thể thờ cúng cho cha mẹ. Nghĩ đến đây cô tự thấy thẹn lòng mình vô cùng.
Ngồi trên ghế đá trong mái vòm, cô say xưa ngắm nhìn cảnh đẹp mùa xuân, trong lòng vô cùng cô quạnh. Uông Hy Vấn đứng bên ngoài, trên người còn vướng lại vài cánh hoa đào mỏng manh.
"Hồng Thất!" Hắn gọi.
Cô giật mình quay đầu lại, nhìn thấy hắn liền thay đổi sắc mặt:
"Tôi biết rồi!"
Cô liền đứng lên, đi về phía hắn, nhưng không dừng lại, cô vừa lúc đi qua hắn, chẳng nói chẳng rằng đi vào biệt thự.
"Em đứng lại cho tôi!" Hắn nói.
Cô giật mình dừng lại, nói:
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn nhíu mày, quay lưng về phía cô, nhỏ giọng:
"Tôi thấy sắc mặt em không tốt! Có cần tôi gọi bác sĩ tới khám cho em không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]