"Hạ Thời…"
Mỗi khi Yên Yên tức giận đều gọi họ tên anh, mỗi lần đều giận không thèm nhìn đến anh rất lâu, phải dỗ dành đủ kiểu em gái mới tha thứ.
Hạ Thời thấy lạnh sống lưng, anh bày ra vẻ mặt vô tội thành khẩn nói: "Yên Yên, năm đó anh sợ em đau lòng nên không nói. Anh không cố ý… "
Thấy Hạ Yên di chuyển về phía mình anh cứ nghĩ hôm nay sẽ bị em gái đánh tơi bời một trận. Anh còn nhớ lúc con bé, anh chỉ lỡ tay làm vỡ chiếc cốc mà con bé thích thôi nhưng Hạ Yên chẵng thèm nghe anh nói lời nào liền lao vào vừa đánh vừa cào mà anh không thể phản khán. Dù Hạ Yên nhỏ hơn anh nhiều tuổi nhưng sức thì không hề thua anh, với lại anh không nỡ làm đau em gái…
Giây phút anh đã chuẩn bị tinh thần để cô trút giận nhưng không, giọng nói cô vang lên: "Tránh ra."
Hạ Yên lách qua anh đi thẳng lên tầng.
Bây giờ ở dưới phòng khách còn lại ba người đàn ông. Ông Hạ nhìn Lục Khởi Phong bằng con mắt rất không hài lòng, Hạ Thời u oán lườm Lục Khởi Phong nói: "Cậu giỏi lắm, bây giờ Hạ Yên giận lây qua tới tôi rồi đấy."
"Chúng ta là anh em tốt mà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia."
"Cậu…" Trước giờ Hạ Thời không bao giờ cải nhau với người khác, nên lần này đành phải ngậm miệng chịu thua trong ấm ức.
"Đủ rồi, hai đứa im đi."
"Khởi Phong, hôm nay cậu không giải thích rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777417/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.