"Đúng thế, cũng là mẹ của em." Quả thật mẹ của anh rất tốt với cô, bà là người rất ấm áp.
Hai người ăn xong đã là buổi chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Ánh nắng còn xót lại làm nổi bật hình ảnh hai người đang đi trên bãi cát dài.
"Khởi Phong, em rất thích nơi này. Nếu có thể em muốn được cùng anh sống ở đây đến già."
"Nếu em thích nơi này như thế thì sau này chúng ta thường xuyên đến đây, còn ở lại thì không thể."
Hạ Yên dựa vào vai anh, nhìn mặt trời dần lặn xuống: "Ngày mai chúng ta tắm biển đi."
"Được."
Buổi tối đêm đó Lục Khởi Phong nhận được một cuộc điện thoại, Hạ Yên không biết ai gọi đến. Anh nói rằng việc gấp ở công ty nên ra ngoài nghe.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở của cô gái, Lục Khởi Phong nhíu mày tỏ vẻ không vui hỏi: "Thái Vy, chẵng phải anh đã nói em có việc gì cứ tìm Trần Nam."
"..."
Lục Khởi Phong ngoáy nhìn Hạ Yên đang nghịch điện thoại, lạnh lùng đáp: "Được, ngày mai anh sẽ về rồi chúng ta từ từ bàn lại."
Sau khi tắt máy, anh xoay người vào phòng.
"Có chuyện gì à anh?"
Anh mím môi nhìn cô, rầu rĩ nói: "Có một hợp đồng cần anh về ký gấp."
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của anh, trong lòng Hạ Yên không thoải mái cho mấy. Ngày trước cô có thể bướng bỉnh bắt người khác phải chiều theo ý mình nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777406/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.