Dưới phòng khách bây giờ chỉ còn ba người là Trương Mẫn Nghi, Hạ Thời và Lục Khởi Phong, không gian bỗng trở nên im lặng.
Hạ Thời cảm thấy rất áy náy với Lục Khởi Phong, anh biết khoảng thời gian qua cậu ấy rất đau khổ vì Hạ Yên mất tích còn em gái anh dù quên đi một phần ký ức cũng không thể sống vui vẻ. Có lẽ cuộc đời này đã định sẵn chỉ có bên cạnh Lục Khởi Phong em gái anh mới có được hạnh phúc.
“Khởi Phong, xin lỗi.”
Lục Khởi Phong mím môi nhìn Hạ Thời, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc tôi vẫn không đáng tin bằng Từ Huân sao?”
Đúng vậy, nếu anh đáng tin hơn Từ Huân thì bọn họ đã không cùng cậu ta lên kế hoạch mang Hạ Yên rời khỏi anh. Đợi anh giải quyết xong chuyện ở nhà vợ chắc chắn anh sẽ đến tìm Từ Huân tính sổ.
“Tôi biết bây giờ có nói gì đi nữa cậu cũng không nghe lọt tai, nhưng cậu hãy suy nghĩ kĩ lại đi năm đó em gái tôi gả cho cậu chưa bao lâu thì liên tiếp xảy ra chuyện thì thử hỏi chúng tôi làm sao yên tâm để con bé ở bên cậu tiếp đây?”
Quả thật Hạ Thời nói không sai, nhưng bọn họ không có quyền làm như thế. Nếu năm đó Hạ Yên là người quyết định muốn rời bỏ anh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng chấp nhận hơn: “Cậu chờ giải thích với cô ấy đi.”
Nữa tiếng sau, Hạ Yên cùng ông Hạ xuống tầng.
Ông Hạ nắm tay cô đặt vào tay anh, trầm giọng nói: "Chăm sóc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777366/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.