Nhớ lại chuyện năm đó Hạ Yên cảm thấy mình thật sự có lỗi, lẽ ra cô không nên trốn tránh mà nên đối mặt rồi từ chối để Từ Huân hoàn toàn từ bỏ.
Hạ Yên nhìn Từ Huân, giọng nói có chút khổ sở: "Từ Huân, anh biết mà, người em yêu luôn là Khởi Phong. Còn anh, từ trước đến nay em chỉ xem anh giống như Hạ Thời."
"Em rất biết ơn vì anh đã luôn bảo vệ em. Nhưng mà chính sự bảo vệ đó của anh đã làm em cảm thấy sợ hãi, tại sao chưa hỏi ý kiến của em mà anh đã tự ý đưa em đi? Có phải anh sợ rằng em ở bên Khởi Phong sẽ gặp nguy hiểm, sẽ không được hạnh phúc không? Nhưng Từ Huân à, đó chỉ là anh cảm thấy như vậy còn em thì không. Chỉ có bên anh ấy em mới có cảm giác an toàn, em mới tìm được hạnh phúc."
Những lời này của Hạ Yên cứ như dao đâm thẳng vào tin anh, đã từng rất nhiều lần anh tự tưởng tượng sẽ diễn cảnh cô biết mọi chuyện và sẽ nói ra những lời này, nhưng anh không ngờ rằng khi sự việc thật sự xảy ra tim anh lại đau như thế? Cuối cùng người Hạ Yên lựa chọn vẫn là Lục Khởi Phong, dù cậu ta có làm tổn thương cô thế nào đi nữa. Còn anh, dù có tốt với cô gấp trăm ngàn lần thì Hạ Yên vẫn không yêu anh...
Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, tâm trí anh trở nên trống rỗng. Chỉ cần nhìn Hạ Yên khóc thì anh rất đau lòng, anh không chịu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777363/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.