Quân Vũ vừa có vẻ giận dỗi vừa có vẻ nhõng nhẽo, Sơn Hạ cũng hết cách với hắn.
" Không biết anh học theo ai mà lại nhõng nhẽo như vậy nữa? Em còn chưa hết giận anh đâu đấy? lý do gì mà anh lại phải giận ngược lại em? ai rảnh đâu mà dỗ."
Mặc dù cả hai không nói chuyện với nhau nữa cũng không thèm nhìn mặt đối phương nhưng Sơn Hạ vẫn kế bên túc trực để chăm sóc cho Quân Vũ. Hôm sau Sơn Hạ lại vào bệnh viện thăm Quân Vũ khi đứng ở ngoài cửa cô thấy hắn đang tranh cãi với trợ lý, Sơn Hạ bèn tò mò hỏi.
" Có chuyện gì hả? Trợ lý và anh lúc nãy đã nói chuyện gì?"
" Không có gì đâu chỉ là chuyện công ty thôi."
" Quân Vũ đúng là Quân Vũ nếu không làm việc một giây thì anh sẽ chết mất."
Hạ Vũ biết Sơn Hạ và Quân Vũ giận nhau nên cố tình nói.
" hmm con thấy ba và mẹ nên cần có không gian riêng để nghỉ ngơi không cần lo lắng cái gì hết."
Sơn Hạ nhăn nhó hỏi.
" Ý con là sao?"
Hạ Vũ vừa chật lưỡi vừa lắc đầu nói.
" Mẹ không hiểu ý con thật à? Ý của con là hai người nên đi chơi ở đâu đó thật xa nơi này chỉ hai người thôi, vậy thì những mâu thuẫn sẽ được giải quyết."
Sơn Hạ và Quân Vũ nhìn nhau nhưng lại lắc đầu ngao ngán không đồng tình với Hạ Vũ nhưng thằng bé nào có chịu để yên mọi thứ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-nguc-tu/2716461/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.