" Nhưng anh không yêu em "
Quân Vũ bình tĩnh đáp.
" Hả? anh nói cái gì cơ?"
" Có chỗ nào em nghe không hiểu à? Anh không yêu em, lý do anh bên cạnh em chỉ là ham muốn dục vọng, chơi chán rồi thì anh bỏ."
Sơn Hạ đứng ngơ người không biết phải nói những gì, suốt thời gian qua những hành động hắn dành cho cô không phải là yêu sao? Những câu nói những lần ghen tuông điều không phải là yêu sao? Sơn Hạ cảm thấy khó hiểu tại sao, sao bao nhiêu chuyện lại đổi lấy một mối quan hệ không danh không phận? Sơn Hạ không nói được gì những giọt nước mắt cứ lăn dài trên gò má, lần này cô chọn quyết định ở lại còn Quân Vũ mới là người bước đi, hắn đóng sầm cửa lại mà bước đi như chưa hề vướng mắc gì.
Ngày hôm sau Sơn Hạ bay về Thành Phố, gói gắm đồ đạc mà chuẩn bị rời khỏi nhà, nhưng còn Hạ Vũ và Thiên Kim cô biết phải làm thế nào đây? làm sao để giải thích với lũ trẻ? nên cùng đi hay để chúng ở nhà đây?
Khi cô vừa bước ra tới cửa ba đứa nhóc đã chạy theo mà ôm cô khóc nức nở chúng hỏi cô rất nhiều câu hỏi " tại sao?" nhưng cô kiên quyết không trả lời. Trợ lý của Quân Vũ tiến lại và nói.
" Sơn Hạ giám đốc có dặn, nếu cô muốn đem chúng đi thì cứ đem theo, xin cô cũng hãy đem theo cả Mẫn Nhi nữa."
Sơn Hạ quyết định đem theo ba đứa trẻ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-nguc-tu/2716458/chuong-35.html