Lúc cảm nhận được nhịp thở của Âu Di Dương đã dần ổn định, Phó Tư Truy buông cô ra, cầm lấy gói thuốc đi ra ban công đứng hút.
Sự sợ hãi trong lòng anh thật sự vẫn còn âm ỉ ở đó, cảm giác này quá tệ hại. Cảm giác lúc cô bị bắt cóc, liên lạc mãi cũng không được, bất lực vô cùng. Anh thấy mình thật là vô dụng.
Phó Tư Truy hút hết điếu này tới điếu khác, hút tới khi trời gần tản sáng, anh mới dừng lại. Lúc anh quay đầu chuẩn bị về lại phòng, thấy Âu Di Dương đang ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm. Phó Tư Truy sững người lại, sau vài giây, cuối cùng anh cũng đi đến ôm vợ vào lòng.
“Sao vậy? Tỉnh khi nào?”
Âu Di Dương nhìn anh, hai mắt long lanh, có vẻ lại chực khóc.
“Dậy được một lúc…anh không ngủ à. Anh…hút nhiều thuốc quá.”
Âu Di Dương đã liếc thấy được dưới chân Phó Tư Truy là một đống đầu lọc thuốc, nhìn anh như vậy khiến cô khó chịu vô cùng, rất muốn chạy đến ôm lấy anh, kêu anh đừng hút nữa, nhưng cô sợ bây giờ chỉ có thứ đó mới giúp anh giảm bớt căng thẳng trong lòng, chứ khi thấy cô anh lại nhớ đến chuyện bắt cóc, lại đau lòng thêm. Vì vậy cô cứ lặng lẽ ngồi trên giường nhìn ra ban công, nhìn ra bóng lưng đang vô cùng cô độc bên ngoài.
Phó Tư Truy biết mình làm cho cô lo lắng rồi, liền tự trách không thôi.
“Dương Dương ngoan, đừng khóc, mắt em sưng rồi. Là anh sai, khiến em phải lo lắng rồi.”
Âu Di Dương nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, vẫn mở miệng nói.
“Anh à, hút nhiều thuốc như vậy rất có hại cho sức khoẻ…Anh…đừng hút nữa có được không?”
Phó Tư Truy nhìn cô, khẽ thở dài.
“Được, không hút nữa.”
Âu Di Dương nghe vậy thì thoáng an tâm, cười với anh, rồi cả hai cùng đi vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà.
Ông nội Phó và ba Âu đã ngồi dưới nhà chờ sẵn, hai người liền nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, cùng mọi người ăn sáng.
Trên bàn ăn, ba Âu hỏi han rất nhiều về chuyện hôm qua, ông nội Phó cũng bày tỏ sự quan tâm cùng an ủi đến Âu Di Dương, Âu Di Dương liền ngoan ngoãn ngồi nghe hai người an ủi mình, sau đó lại nhẹ giọng kiên nhẫn trấn an lại hai người lớn trong nhà. Phó Tư Truy chỉ im lặng ngồi một bên lắng nghe, thi thoảng lại đút Âu Di Dương món này món kia, tránh cho cô nói nhiều quá mà quên mất ăn uống.
Sau khi ăn xong, ba Âu không cho phép Âu Di Dương đi làm, bắt cô ở nhà nghỉ ngơi, ép buộc xong thì ông chạy về nhà thay đồ rồi đến công ty. Ông nội Phó ở lại thêm một lúc với cháu dâu, rồi cũng lên xe trở về toà nhà chính. Ông còn có một số việc phải xử lý. Còn phải cảm ơn lão Nguyên vì đã ra mặt giúp đỡ rất nhiều.
Hôm nay Phó Tư Truy cũng không thèm đi làm, anh ở nhà với Âu Di Dương. Mặc dù không tới công ty, nhưng anh vẫn làm việc tại gia. Chỉ có điều là Âu Di Dương đi đâu, thì anh sẽ xách laptop đi theo đó. Nếu cô cần đi đến đâu quá xa, anh sẽ lập tức bỏ laptop xuống mà bế cô đi. Một hai lần thì không sao, nhưng tới bây giờ thì Âu Di Dương lại thấy hơi phiền rồi. Cũng đâu có cần tới mức đó đâu chứ!!! Thiếu điều anh muốn bế cô đi toilet luôn thôi.
“Chồng ơi, thật ra em chỉ bị trầy một chút thôi. Mặc dù còn hơi rát nhưng mà đi lại thì vẫn được, không sao đâu.” Cũng không phải là tàn phế…
Phó Tư Truy nhìn cô.
“Không phải em đau sao, anh bế em đi thì em sẽ đỡ đau hơn.”
“Nhưng mà…rất phiền phức.”
“Anh không chê phiền phức, tại sao em lại chê phiền chứ?”
Âu Di Dương bất lực, thở ra một hơi, rốt cuộc tung đại chiêu.
“Chồng à, đâu phải anh không rõ cái tính bừa bộn của anh khi làm việc. Bây giờ anh cứ lẽo đẽo đi theo em khắp nhà, cả căn nhà đều bị anh bày bừa, chỗ nào cũng toàn là giấy bút tài liệu kia kìa.”
Phó Tư Truy lườm cô.
“Anh cũng không bắt em dọn.”
“Nhưng em chướng mắt.”
Phó Tư Truy bật cười, được rồi, vợ yêu nổi giận rồi, còn chướng mắt cơ đấy.
“Thôi được, anh dọn là được chứ gì?”
“Không, trọng tâm của anh đặt sai chỗ rồi. Ý em là anh đừng lẽo đẽo đi theo em nữa.”
“Vậy thì anh không đồng ý.”
Rốt cuộc Âu Di Dương cũng không đấu lại anh, đành mặc kệ. Thích theo cô thì theo, thích bế thì bế đi, cô không quan tâm nữa.
Sau khi tâm trạng đã dần bình ổn trở lại, Âu Di Dương liền nhắn tin cảm ơn cho từng người ngày hôm qua đã bỏ công tới chúc mừng sinh nhật cô. Mọi người đều ân cần hỏi han cô một chập, lại tám chuyện thêm một chập nữa, cuối cùng Âu Di Dương ôm điện thoại nằm ngủ gục trên ghế sofa.
Phó Tư Truy làm việc bên cạnh cô, thấy cô ngủ quên mất rồi thì cười cười. Lại bế người về phòng ngủ, sau đó anh mới sang thư phòng làm việc tiếp, sợ ở lại phòng ngủ làm việc sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]