Lúc cảm nhận được nhịp thở của Âu Di Dương đã dần ổn định, Phó Tư Truy buông cô ra, cầm lấy gói thuốc đi ra ban công đứng hút.
Sự sợ hãi trong lòng anh thật sự vẫn còn âm ỉ ở đó, cảm giác này quá tệ hại. Cảm giác lúc cô bị bắt cóc, liên lạc mãi cũng không được, bất lực vô cùng. Anh thấy mình thật là vô dụng.
Phó Tư Truy hút hết điếu này tới điếu khác, hút tới khi trời gần tản sáng, anh mới dừng lại. Lúc anh quay đầu chuẩn bị về lại phòng, thấy Âu Di Dương đang ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm. Phó Tư Truy sững người lại, sau vài giây, cuối cùng anh cũng đi đến ôm vợ vào lòng.
“Sao vậy? Tỉnh khi nào?”
Âu Di Dương nhìn anh, hai mắt long lanh, có vẻ lại chực khóc.
“Dậy được một lúc…anh không ngủ à. Anh…hút nhiều thuốc quá.”
Âu Di Dương đã liếc thấy được dưới chân Phó Tư Truy là một đống đầu lọc thuốc, nhìn anh như vậy khiến cô khó chịu vô cùng, rất muốn chạy đến ôm lấy anh, kêu anh đừng hút nữa, nhưng cô sợ bây giờ chỉ có thứ đó mới giúp anh giảm bớt căng thẳng trong lòng, chứ khi thấy cô anh lại nhớ đến chuyện bắt cóc, lại đau lòng thêm. Vì vậy cô cứ lặng lẽ ngồi trên giường nhìn ra ban công, nhìn ra bóng lưng đang vô cùng cô độc bên ngoài.
Phó Tư Truy biết mình làm cho cô lo lắng rồi, liền tự trách không thôi.
“Dương Dương ngoan, đừng khóc, mắt em sưng rồi. Là anh sai, khiến em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-gia-ba-xa-la-that/3325281/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.