Chương trước
Chương sau
Âu Di Dương nhìn gương mặt của Phó Tư Truy đã biến đen, thái độ thay đổi hoàn toàn, biết là mình thành công chọc trúng người ta rồi. Tâm lý thỏa mãn đắc chí làm cô không suy xét nhiều đến hậu quả, lại ra tay mạnh bạo hơn. Cái tay nhỏ đang táy máy bên dưới không hề báo trước, xông thẳng vào quần ngủ của Phó Tư Truy, cách lớp quần lót bắt đầu chậm rãi lên lên xuống xuống.

Phó Tư Truy bị kích thích, anh ngửa mặt lên trần nhà hít sâu một hơi, yết hầu lộ rõ, trượt lên trượt xuống mấy bận. Hai bàn tay anh đang đặt ở eo của Âu Di Dương vô thức siết chặt lại.

Âu Di Dương quan sát biểu tình của Phó Tư Truy, lại cảm nhận được vật thể trong tay mình càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng trở nên cứng rắn, kích thước cũng đã dần thay đổi, tim cô lúc này bắt đầu đập mạnh Tới bây giờ sự xấu hổ mới xông lên não, chọc ghẹo người ta nhưng người đỏ mặt ngượng ngùng lại là cô!

Bị “làm” so với cầm lấy thứ này vuốt ve là hai việc hoàn toàn khác nhau, phải cầm vào mới biết vật kia của anh kinh người tới mức nào, đáng sợ tới mức nào. Âu Di Dương nào phải người lão luyện gì trong mấy chuyện này, ban đầu là muốn chọc ghẹo anh xong bỏ trốn, châm ngòi rồi thì chạy, nhưng bây giờ thì cô hơi sợ rồi, châm nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ? Nghĩ thế cô liền rút thẳng tay ra, xoay gót chân bắt đầu chạy.

Phó Tư Truy đã có đề phòng trước, biết thế nào Âu Di Dương không sớm thì muộn cũng sẽ chạy, liền nhanh tay túm lấy cánh tay của cô kéo giật người trở lại, ấn cô lên tường.

Hai tay anh chống ở hai bên đầu cô, hơi khom lưng cúi đầu xuống, để tầm mắt hai người ngang nhau. Anh khàn giọng hỏi cô.

“To gan quá nhỉ? Việc này mà em cũng dám chọc? Biết em vẫn còn hưng phấn như vậy, ban nãy anh dừng lại làm gì chứ?”

Vừa dứt câu Phó Tư Truy liền áp tới hôn Âu Di Dương, tay anh bắt lấy bàn tay nhỏ kia của cô cho vào quần mình, ép tay cô vuốt ve “tiểu Phó” đã bị chọc ghẹo đến c.ương cứng.

“Ưm…Tư Truy…em sai…sai…A…tha cho em đi.”

Phó Tư Truy thấy cô vẫn còn nói chuyện được, liền mạnh bạo hôn tới, che lấp cái miệng nhỏ kia lại.

Tay anh cầm lấy tay cô, điều khiến tay cô tuốt lên tuốt xuống giúp mình an ủi “tiểu Phó”. Bàn tay nhỏ của Âu Di Dương nóng bừng bừng cả lên, cả người bị anh đè ép, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, miệng lại bị người ta hôn vồ vập đến không thở nổi, nước mắt sinh lý ứa ra.

Không biết rốt cuộc là làm trong bao lâu, tới khi “tiểu Phó” được thỏa mãn mà tuôn trào, Âu Di Dương mới được thả ra. Cô thở hổn hển như vừa mới trải qua một “trận chiến”, nhũn chân ngồi bệt xuống sàn nhà.

Đây là trả thù sao? Đây thực sự là trả thù sao??? Trả thù ai??? Âu Di Dương tự trả thù bản thân sao???

Âu Di Dương ỉu xìu, môi thì sưng đỏ, tay thì mỏi nhừ, cả người thì vô lực. Âu Di Dương hiểu ra, đừng có mà dại đi khiêu khích đàn ông ở mặt này, người lãnh đạn chỉ có bản thân cô mà thôi.



Phó Tư Truy hài lòng vô cùng, đúng là một sự “trả thù ngọt ngào.” Anh lại cúi người xuống bế Âu Di Dương lên.

“Muốn về giường nghỉ hay muốn xuống lầu đợi đồ ăn?”

Âu Di Dương vô lực, không thèm dãy dụa mà ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ ngực rộng lớn kia, giọng bé xíu đáp lời anh.

“Xuống lầu.”

“Ừ, mệt thì để chồng bế em đi.”

Âu Di Dương đã không còn cái khí thế hùng hổ như ban nãy nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng ai kia, để ai kia bế xuống lầu.

Phó Tư Truy bế vợ đi rửa tay xong, thì lại bế vợ ra sofa ngồi, sau đó lại kiếm điện thoại đưa cho cô tự đặt đồ ăn. Bản thân mình thì phải lên phòng tắm rửa lại một lần nữa, nhờ vợ anh ban nãy “trả thù” một trận mà bây giờ quần anh dính bẩn cả rồi.

Âu Di Dương liếc xéo anh một cái rồi không thèm để ý đến anh nữa, mở ứng dụng ra đặt đồ. Phải đặt đồ ăn ngon nhất mắc nhất, cho phá sản cái tên cầm thú nhà anh đi! Cái gì mà dịu dàng ôn nhu, cái gì mà cưng chiều đến tận trời cơ chứ!!! Không thèm tin anh nữa!!!

***

Cuộc sống hôn nhân của Âu Di Dương và Phó Tư Truy cứ như vậy mà náo nhiệt trải qua mỗi ngày. Vốn là trong đầu Âu Di Dương cứ cảm thấy, sau khi kết hôn chắc chắn cuộc sống của cô sẽ còn tẻ nhạt hơn nữa, vì cô và anh kết hôn không phải dựa trên nền tảng tình yêu, không yêu nhau mà ở chung với nhau thì có gì mà vui chứ?

Nhưng mà cô cũng không ngờ là ở Phó Tư Truy lại mang đến cho cô rất nhiều cảm xúc. Ấn tượng ban đầu là một người đàn ông trông rất mạnh mẽ nhưng lại mang một khí chất ôn hòa, thích treo nụ cười giả lả trên môi, lại rất thích trêu chọc người khác, chính là rất thiếu đứng đắn, đa phần ở trước mặt cô, nếu không phải là chuyện quan trọng hay bị cô chọc giận, cái người này cơ bản là không thể nghiêm túc nổi. Nói ra mười câu thì trong đó có chín câu chọc ghẹo, một câu còn lại là nửa đùa nửa thật.

Sau khi thân quen hơn rồi, ôn hòa thì chắc cũng vẫn còn, vì số lần anh tức giận đến hiện tại chỉ tính trên đầu ngón tay, nhưng ngả ngớn thì lại càng được nước lấn tới. Cứ như vậy thì tẻ nhạt cái nổi gì chứ?

Mà vấn đề quan trọng nhất là, cho đến hiện tại, cuộc hôn nhân của hai người đã không còn là cuộc hôn nhân dựa trên bản hợp đồng nữa rồi. Phó Tư Truy thích cô, cô cũng thích Phó Tư Truy, cuộc sống hôn nhân lại vô cùng vui vẻ, muốn tẻ nhạt cũng tẻ nhạt không nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.