Chương trước
Chương sau
Sau một trận cuồng nhiệt trong thư phòng, dọn dẹp thì chưa được bao nhiêu nhưng “vận động tiêu hao sức lực” lại nhiều, Âu Di Dương được Phó Tư Truy ôm đi tắm rửa xong thì cô cũng dần chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường hoàng gia rộng lớn.

Phó Tư Truy ngồi quỳ cạnh giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Âu Di Dương. Ngẫm lại chuyện ban nãy, cảm thấy mình cũng không có quá trớn lắm, vẫn còn khá là kiềm nén, vậy mà Âu Di Dương trông lại mệt mỏi như vậy. Thể lực như thế này thì làm sao thỏa mãn được anh đây?

Phó Tư Truy cười cười, đưa tay ra điểm nhẹ một cái lên chóp mũi của Âu Di Dương. Anh cảm thấy chắc sau này mỗi lần anh đi tập gym hay chạy bộ buổi sáng, nên kéo theo vật nhỏ đi cùng. Vừa có cô bầu bạn, vừa nâng cao thể lực của cô. Như vậy khá tốt!

Lại ngắm nhìn cô thêm một lúc nữa, cuối cùng nghĩ tới thư phòng vẫn còn bừa bộn, không muốn lúc cô tỉnh dậy lại đòi đi dọn dẹp cái ổ heo kia của mình, đành cố gắng dời tầm mắt của mình ra khỏi gương mặt đang say ngủ kia. Trước khi đi còn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên tóc người ta, rồi vén vén chăn mấy cái, xong xuôi hết anh mới nhẹ nhàng rón rén mà đi ra khỏi phòng.

Phải bắt tay vào dọn dẹp thư phòng cho sạch sẽ thôi, nếu không lúc Âu Di Dương tỉnh dậy, sợ là cô chưa hết giận dỗi chuyện này lại giận dỗi thêm chuyện khác, khó dỗ dành.

Lúc Phó Tư Truy dọn dẹp thư phòng gần xong, thì nghe thấy tiếng động ở cửa phòng. Nhìn ra hướng cửa thì thấy Âu Di Dương đang mặc đồ ngủ, đứng tựa vào cửa nhìn anh. Phó Tư Truy nhướng mày, anh còn tưởng là đợi đến khi cô dậy, nếu không giận dỗi không thèm nhìn mặt anh thì chính là xấu hổ đỏ mặt nằm trên giường trầm tư. Không ngờ cô lại tự chạy đi tìm anh. Đúng là vật nhỏ khó đoán, anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tính cách của cô.

“Bà xã, sao không ngủ tiếp? Anh tính dọn dẹp xong thì đặt thức ăn, đợi thức ăn giao tới mới gọi em dậy. Đói bụng chưa?”

Âu Di Dương nheo mắt nhìn người đang tủm tỉm sắp xếp lại kệ sách, sự bực bội ở trong người vẫn còn chưa tan ra. Nhìn xem, cái con người kia, gương mặt đứng đắn, quần áo nhã nhặn, phong thái trông rất có giáo dưỡng, ai mà có ngờ lúc làm cái chuyện kia lại mạnh bạo như vậy chứ! Nhìn xem nhìn xem, thái độ tự nhiên như vậy, hoàn toàn không hề cảm thấy bản thân mình có lỗi đúng không? Tức chết cô rồi! Phải trả thù, nhất định phải trả thù!!!

“Ông xã, anh lại đây đi.”

Âu Di Dương cố ý nũng nịu một chút, giọng nói vừa ngọt vừa mềm khiến Phó Tư Truy nghe đến nhũn cả chân. Nhưng mà, Phó Tư Truy quan sát thái độ của Âu Di Dương, anh lại bắt đầu thấy buồn cười. Gì nữa đây, vật nhỏ lại tính bày trò gì trả thù anh sao? Trông cái gương mặt tính kế kia kìa. Thú vị thật đấy.

Biết là cô đang muốn bẫy người khác, nhưng Phó Tư Truy cảm thấy anh tình nguyện mắc bẫy. Chiều vợ yêu một chút, để vợ yêu hết giận dỗi là tốt rồi. Huống hồ, anh cũng muốn xem thử xem cô sẽ dùng chiêu gì để bẫy mình. Rất đáng mong đợi!

Anh không nghĩ nhiều nữa, liền đặt sách xuống đi thẳng ra cửa, lúc tới gần cô rồi còn thuận tiện đưa ai tay ra xoa eo của cô.

“Sao vậy? Có phải ban nãy thoải mái lắm không? Muốn ban thưởng gì cho anh sao?”



Phó Tư Truy biết rõ là người trước mặt đang muốn kiếm cớ trả thù anh, nhưng nhìn cô đáng yêu như vậy, anh vẫn không kìm lòng được muốn chọc ghẹo, trước khi bị cô trả thù, tranh thủ chọc cho cô xù lông một cái.

Âu Di Dương bị câu hỏi này chọc tức tới nghiến răng, ban thưởng??? Hừ, được rồi, anh muốn ban thưởng chứ gì?

Âu Di Dương cười đến là rạng rỡ, hai tay vòng lên ôm lấy cổ Phó Tư Truy.

“Ông xã muốn ban thưởng?”

Phó Tư Truy trông thấy cô tức tới nghiến răng mà còn ráng nặn ra nụ cười này với anh, anh mím môi nhịn cười, cố để cho khóe miệng mình nhếch không quá cao.

“Được không? Nhưng mà thật ra không ban thưởng cũng được, lần sau anh sẽ làm tốt hơn nữa.”

Âu Di Dương vẫn cười đến là quyến rũ, cô nhón chân, ngửa mặt chủ động hôn lên môi Phó Tư Truy một cái nhẹ tênh như chuồn chuồn lướt nước. Cánh tay đang quàng lên cổ anh dời xuống phía dưới, lướt từ cổ, ngực, cơ bụng rắn chắc, tới vị trí ở giữa hai chân của Phó Tư Truy, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Âu Di Dương ghé đến bên tai Phó Tư Truy, thì thầm.

“Chồng ơi, thưởng như vầy có được không?”

Ầm!!!

Đầu Phó Tư Truy muốn nổ tung. Anh nào có biết cô lại chơi lớn như vậy chứ? Bình thường đã đủ chết người rồi, nay cô còn cố tình “gạ” anh như vậy nữa. Cộng thêm ban nãy anh dục cầu bất mãn, mới làm có một lần đã ngừng. Vốn đã vào nhà vệ sinh giải quyết, nhưng mà giải quyết bằng tay thì sao thỏa mãn nổi? Vậy mà cô còn dám làm ra cái hành động này?

Phó Tư Truy có chút khó thở, hiện tại cái người mình tâm tâm niệm niệm lại ở trước mặt, cả cơ thể thơm tho mềm mại dán sát với người, môi bị người ta hôn nhẹ một cái khiêu khích, “tính khí đàn ông” thì bị người ta nắm trong tay đùa bỡn như vậy…Phó Tư Truy thở dài một hơi. Bà xã hư quá, tính tình bướng bỉnh, lại nghịch bậy rồi.

“Dương Dương, anh cho em năm giây, một là dừng, còn không thì hậu quả em tự gánh, đừng trách anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.