Âu Di Dương ngắm nghía chiếc nhẫn kia, sau đó mỉm cười gật nhẹ đầu một cái.
Phó Tư Truy nhìn nụ cười mỉm của cô, cảm thấy lồng ngực bỗng nghẹn lại. Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Tư Truy thấy Âu Di Dương cười, anh bỗng có một xúc động muốn mua hết cả cửa hàng nhẫn này tặng cho Âu Di Dương, chỉ cần cô mỉm cười thêm một cái nữa là được. Phó Tư Truy ho khan một tiếng.
“Vậy chọn cặp này đi.”
Phó Tư Truy cũng không thèm thử cái nhẫn kia. Anh chỉ là muốn lựa nhẫn cho vợ tương lai của mình thôi, còn bản thân anh đeo gì cũng được cả. Vợ anh đã hài lòng rồi, không cần thiết chọn lựa thêm nữa.
Âu Di Dương tháo chiếc nhẫn ra, để lại vào hộp. Nhân viên lập tức cất chiếc hộp đi, đo size ngón tay của hai người xong, rồi hẹn lịch nhận nhẫn và xuất hoá đơn thanh toán.
Sau khi xong xuôi, cả hai cùng đi về xe của Phó Tư Truy. Lúc cả hai đã yên vị trong xe, Phó Tư Truy lại bỗng nhiên chìa một cái túi giấy nhỏ sang cho Âu Di Dương.
“Tặng em.”
Âu Di Dương trợn mắt nhìn cái túi kia.
“Tặng tôi?”
“Ừm.”
Âu Di Dương nhìn cái túi, là nhãn hiệu của tiệm nhẫn kia. Anh mua lúc nào vậy? Cô xuất thần lâu tới vậy sao? Đủ để Phó Tư Truy vừa lựa nhẫn vừa lựa đồ tặng cô luôn?
Âu Di Dương nhìn cánh tay chìa ra đã hơi lâu của Phó Tư Truy, lại ngượng ngùng nhận lấy. Hôm nay có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-gia-ba-xa-la-that/3313260/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.