Cẩn Y đứng bên ngoài nghe được mọi chuyện, trong lòng càng thêm tức giận cùng không cam tâm, tại sao chứ ? Cô và hắn bên nhau 8 năm, vì hắn mà gặp tan nạn khiết mắt cô mù loà , vì hắn mà chờ đợi. Tại sao bây giờ hắn lại đi yêu đứa con của tội phạm mà không phải cô ta kia chứ ?
Lam Nhược Vũ ! Vì sao cô không chết theo người ba phạm tội của cô đi ? Vì lí do gì cướp mất trái tim người đàn ông mà cô ta yêu ? Cô ta không cho phép !
Cẩn Y xoay người nhanh chóng rời đi , cô ta về phòng của mình, gọi một cuộc điện thoại
“ Liên Thành , gặp mặt đi . Tôi có chuyện muốn nói “
…..
Bên phía Từ Bách Vũ , anh nhìn Minh Nhạc Y yên tĩnh chìm vào giấc ngủ thì lòng chợt nhẹ nhõm , khẽ đặt nụ hôn lên trán cô sau đó đứng dậy ra khỏi phòng bệnh. Vừa bước ra thì một đám người mặc vest đen chặn lại , vây quanh anh
“ Các người muốn gì đây ? “
“ Thiếu gia , ông chủ muốn thiếu gia về nhà một chuyến “
Từ Bách Vũ cười lạnh , dựa người vào cánh cửa , lười biếng trả lời
“ Nếu không thì sao ? “
“ Chúng tôi đành dùng biện pháp mạnh đưa cậu về nhà “
Anh không đáp , liếc nhìn đám người trước mắt mà lòng lạnh lẽo .
Ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì đây ?
….
Căn biệt thự nằm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tron-ven/2830748/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.