Từ sau khi Lam Nhược Vũ bị bắt đi , Từ Bách Vũ như rơi vào trạng thái mất hồn , không còn tập trung vào bất cứ thứ gì , đáy mắt tràn ngập nổi u buồn cùng tuyệt vọng .
Nhất định anh phải cứu được cô , đem cô từ tên khốn đó trở về .
Từ Bách Vũ trầm ngâm ngồi trong phòng làm việc ở công ty , suy nghĩ cách cứu được Lam Nhược Vũ .
Cộp, cộp .
Tiếng giày cao gót vang lên , từng chút tiến lại gần Từ Bách Vũ , giọng nói ngọt ngào
“ A Vũ “
Từ Bách Vũ nhíu mày nhìn người vừa xuất hiện , đáy mắt hiện rõ sự chán ghét
“ Không biết gõ cửa sao ? “
Mộ Thư Nhiên mỉm cười đi đến bên cạnh Từ Bách Vũ , tay vòng qua ghế như muốn ôm lấy anh “ Tại sao anh không đến sân bay đón em ? Anh không muốn gặp em sao ? “
“ Gặp cô ? Thư Nhiên , không phải cô đã quên những gì cô đã làm với tôi sao ? “
Từ Bách Vũ cười lạnh , đôi mắt sắc bén không có chút độ ấm nào .
Mộ Thư Nhiên vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh đó , cô ta đi về phía ghế sofa , chậm rãi ngồi xuống
“ Anh biết mà ? Em không có ý bỏ rơi anh , cũng vì gia đình cho nên em mới phải ra nước ngoài . Bây giờ em trở về rồi “
Anh không để ý đến cô ta , mắt chăm chú dán vào điện thoại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tron-ven/2830746/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.