Từ Trác Dư nghĩ cậu bây giờ chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng…
Vừa nghĩ tới cảnh Tiếu Viễn Trình mang thai và ngồi phê công văn, hoặc là cảnh Tiếu Viễn Trình được cấp dưới hỏi thăm, hay hoặc là cảnh cậu “công” Tiếu Viễn Trình…
Từ Trác Dư không khỏi run lên một chút.
Cái này cũng quá tàn nhẫn đi.
Còn một tháng nữa cậu sẽ tốt nghiệp việc làm thực tập sinh (mà chuẩn bị cho việc mang thai cũng đến 2 tháng),nếu bây giờ muốn có đối với sự nghiệp của cậu cũng không ảnh hưởng gì lớn, Từ Trác Dư quyết định.
“Tâm ý của anh em nhận, nhưng em muốn tự mình sinh đứa con của chúng ta, được không?” Từ Trác Dư hỏi.
“Nhưng mà thân thể của em…” Tiếu Viễn Trình nhíu nhíu mày.
“Cơ thể của em không có việc gì, hơn nữa từ hôm nay trở đi em cũng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Từ Trác Dư tràn ngập tự tin nói.
Sau đó, phu phu hai người bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai.
“Sinh cục cưng tốt nhất là vào đầu mùa xuân, cũng chính là tháng ba hoặc tháng tư. Có thể tính toán như vậy, em tháng năm hoặc tháng sáu sẽ thụ thai, vậy thì bây giờ phải đi đến bệnh viện chuẩn bị rồi?” Từ Trác Dư đột nhiên kịp phản ứng.
“Có phải sớm quá không, thân thể của em còn chưa khỏi hẳn. Hay là sang năm chúng ta có con cũng được, để điều dưỡng thân thể em cho tốt đã, như vậy…” Tiếu Viễn Trình nói.
“Đều đã hơn 1 năm, cơ thể của em thì em phải biết rõ chứ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tinh-yeu-vi-vu/1317180/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.