Từ Trác Dư vừa về đến nhà liền thấy người đàn ông thường ngày giờ này đang tăng ca lúc này lại đang cầm quyển tạp chí ngồi trên ghế sa lon nhà mình, rõ ràng là đang ngẩn người.
“Hôm nay sao lại về sớm như vậy?” Từ Trác Dư một bên cởi giày một bên vừa nói.
Người đàn ông đang ngẩn người bị tiếng nói của Từ Trác Dư “Đột nhiên phát ra” mà bị sợ run một cái, “Em đã về a,” sau đó hướng cậu vẫy tay: “Đến đây, anh có cuyện muốn cùng em bàn bạc một chút.”
Từ Trác Dư bị hành động khác thường của người đàn ông làm cho bối rối, nhưng cậu vẫn cởi áo khoác treo lên móc áo, sau đó đến ngồi bân cạnh người đàn ông.
Tuy bây giờ đã là tháng tư, có cô gái thậm chí bây giờ đã mặc áo mỏng, thậm chí hận không được lập tức mặc áo cộc tay quần đùi, nhưng Tiếu Viễn Trình vẫn khăng khắng bắt Từ Trác Dư mặc áo gió, nói muốn “Xuân ô thu đống (*)”
(*) Xuân ô thu đống: ý nói khi chuyển mùa không vội thay đổi cách ăn mặc để bảo vệ sức khỏe.
Từ năm ngoái sau khi cậu hết bệnh nặng, người đàn ông này liền nghiêm ngặt trông coi cậu, rất sợ cậu lại có chuyện gì.
Từ Trác Dư không khỏi hơi giương môi, rõ ràng cậu là bác sĩ, chẳng lẽ còn không biết phải chăm sóc mình thế nào sao?
Đợi cậu ngồi vào chỗ của mình, Tiếu Viễn Trình có vẻ hơi chần chừ nói, “Trác Dư, anh muốn cùng em bàn bạc một chuyện, một vấn đề rất quan trọng.”
Từ Trác Dư:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tinh-yeu-vi-vu/1317179/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.