Cơ thể Diệp Dĩ Muội run lên, bàn tay đang cầm điện thoại nắm chặt lại, không để cho nó rơi xuống đất....
“Bà nội, tại sao nhất định phải ép cháu?” bây giờ vết thương trong tim Diệp Dĩ Muội lại do chính một người mà cô coi như là người thân gây ra.
Hơn nữa, cũng chính Tần lão phu nhân từng nói với cô, bất luận thế nào cũng không được buông tay Tần Hàm Dịch.
“Dĩ Muội, bà nội đảm bảo với cháu, vị trí Tần thái thái mãi mãi thuộc về cháu.” Tần lão phu nhân nói giọng bảo đảm chắc nịch.
“Bà nội, thứ cháu cần không phải là danh hiệu Tần thái thái, cháu không thể bỏ Hàm Dịch lại khi mà anh ấy đang ở vào lúc khó khăn như thế này.” Giọng nói nài nỉ của cô khẽ run lên, cô đương nhiên biết tính khí của Tần lão phu nhân, nếu như bà đã khăng khăng đưa cô đi thì ai cũng không ngăn được.
“Dĩ Muội, cháu là một cô gái hiểu chuyện, đừng làm khó bà nội.” Tần lão phu nhân nói càng lúc càng trầm giọng xuống.
“Bà nội, bà không cảm thấy như vậy là không công bằng ạ? Lúc đầu là bà ép chúng cháu ở bên nhau, bây giờ chúng cháu yêu thương nhau rồi, bà lại ngăn cách chúng cháu, bà không cảm thấy tàn nhẫn sao ạ?” Diệp Dĩ Muội bất lực tranh cãi và biện luận, cô thực sự không hiểu, tại sao con người trên thế giới lại có thể thay đổi nhanh như thế.
“Cháu chuẩn bị đi, cứ như thế nhé!” Tần lão phu nhân liền cúp máy, không cho Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252064/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.