Hai tay Diệp Dĩ Muội ôm lấy cổ Tần Hàm Dịch, hơi nhướn đầu lên, hôn anh, thử đưa lưỡi mình ra đẩy sâu vào miệng anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy có phần ngạc nhiên những cũng rất hưng phấn, bỗng anh cảm thấy phần bụng dưới cô thể mình nóng lên.....
Trên bờ biển.
Khi Cao Thiên Du đi lên từ dưới biển, quần áo trên người cô đã ướt hết, chỉ có thể nhanh chóng lên xe của mình ngồi.....
Cảnh Hạo cũng theo sát phía sau lên xe, cầm trên tay quần áo của mình, trên người chỉ có một chiếc quần bơi.
“Anh cứ thế này mà đi à?” Cao Thiên Du nhìn anh từ đầu xuống chân, đúng là cạn lời.
“Cô muốn tôi sẽ thay trên xe của cô?” Cảnh Hạo hỏi nhìn rất nghiêm túc.
“Tại sao anh không thay trong một cái lều ấy?” Cao Thiên Du lại một lần nữa bị anh chọc tức.
“Sợ cô không đợi tôi.” Cảnh Hạo giả vờ bộ dạng đáng thương.
“..........” Cao Thiên Du không biết nói gì nữa, cũng không muốn để ý tới anh ta, vậy là đạp chân ga đi thẳng.
“Muốn ăn gì?” Cảnh Hạo cười cười lấy lòng nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng hỏi một câu, rồi lại bổ sung: “Tôi mời.”
Cao Thiên Du nghe rồi liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này có cần lúc nào cũng biểu hiểu cái thái độ cợt nhả thế không? Hơn nữa, bây giờ bộ dạng bọn họ thành ra như thế này rồi, vậy mà còn có thể nghĩ tới ăn.
Nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252063/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.