Cảnh sát giao thông thấy thái độ ngôn cuồng của anh, nói một câu mà công việc của bọn họ vẫn thường nói rồi muốn kéo xe đi: “Không được, xe của anh đã đỗ sai quy định, bắt buộc phải kéo đi.”
Lam Dư Khê bỗng nhiên đỏ mắt lên, đột nhiên đưa tay kéo cửa xe ra, rồi túm cổ viên cảnh sát giao thông trong xe ra.
“Anh làm cái gì đấy hả?” cảnh sát giao thông không ngờ rằng, Lam Dư Khê lại làm loạn như vậy.
Lam Dư Khê không nói câu nào, giơ tay lên định đấm vào mặt viên cảnh sát.
“Đừng!”
Diệp Dĩ Muội vừa khập khễnh cố gắng bước tới phía trước, liền bị hành động của Lam Dư Khê làm cho sợ hãi, cô tròn xoe mắt lại, lập tức xông lên phía trước, đứng chắn trước người cảnh sát giao thông, đỡ lấy tay anh ngăn lại.
Thế nhưng, hành động của Lam Dư Khê vừa nhanh, lại chính xác, làm gì cô có thể ngăn lại được.
“Bụp.”
Lam Dư Khê không kịp thu tay về, một cú đấm giáng xuống mặt Diệp Dĩ Muội,
Chân cô vốn dĩ đã bị thương, cú đấm vừa rồi đã làm cho cô ngã dụi xuống đất.
“Diệp Dĩ Muội, cô làm cái gì đấy?” Lam Dư Khê lập tức cúi người xuống đỡ cô lên, cú đấm đó như vừa giáng cả vào con tim anh, đau nhói.
“Lam Dư Khê, đánh cảnh sát tội lớn lắm anh biết không?” cô nhìn niềm đau trong mắt anh, nói giải thích.
Cánh tay anh đang đỡ lấy cô đột nhiên dứng đơ lại, hai mắt nhòe đi.
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252000/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.